Chương 260: Hùng Lão Sư Đấu Chí Tràn Đầy
Một đường quay lại chỗ dừng xe, Trần Hạo lái xe, dựa theo chỉ dẫn của Hồ Tiên Phong, đi tới bên ngoài một cái tiểu sơn thôn cách hơn một trăm dặm.
Đến nơi này, ánh mắt của Trần Hạo cổ quái nhìn sơn thôn.
Toàn bộ sơn thôn, yêu khí tràn ngập, nhưng lại hỗn tạp nhân khí, trong thôn có thể thấy được người đến người đi, sinh hoạt bình thường.
Nhìn Trần Hạo tỏ vẻ kinh ngạc, Hồ Tiên Phong đắc ý mở miệng nói:
- Đạo hữu có phải là rất bất ngờ Hồ gia chúng ta lại ở trong làng của nhân loại không?
Trần Hạo thành thật gật đầu:
- Là có chút ngoài ý muốn.
Hồ Tiên Phong nói:
- Đây chính là khác biệt giữa chúng ta và Hoàng gia, chân chính dựa vào nhân loại, bên trong ngũ gia tiên, cuối cùng vẫn chỉ có Hồ gia chúng ta mới có bản sự và cơ duyên này, Hoàng gia đó chính là làm bộ, giả bộ thôi. Với lại đạo hữu đừng nhìn ta là Hồ yêu, kỳ thật ta tại Ban Ngành Liên Quan cũng có tên, là một trong những người phụ trách ở địa phương này.
Trần Hạo:
- . . .
Mẹ nó chứ, lần này đúng thật là ngoài ý muốn, một con yêu thú lại là nhân viên Ban Ngành Liên Quan? Còn là người phụ trách ở khu vực này! Mẹ nó, quả nhiên không hổ là Ban Ngành Liên Quan, bao quát vạn tượng!
- Ha ha, kinh ngạc chưa, kỳ thật cũng không có gì, chủ yếu là năm đó ta tu hành có thành tựu, lúc có kiếp nạn, thân là yêu tu Hoa Hạ, ta đương nhiên không thể ngồi xem không để ý tới, thế là liền tham gia một chút, lập được một chút công lao, lúc này mới có liên quan tới Ban Ngành Liên Quan, nhưng vẫn khá là đáng tiếc, năm đó ta xuất thủ chậm, cũng bỏ qua mấy lần tu hành giới giao phong, công lao không đủ, nếu không ta cũng muốn xin một suất dân tộc thứ năm mươi bảy, vì Hồ tộc đạt được chính danh.
Hồ Tiên Phong tỏ vẻ tiếc nuối nói.
Trần Hạo:
- . . .
Lão hồ ly ngươi đây là muốn lên trời à, còn dân tộc thứ năm mươi bảy, ngươi thành công mới có quỷ, coi như công lao nghịch thiên cũng không dùng làm cái quái gì được, quốc gia sẽ ở bên ngoài tuyên bố có thêm một Hồ tộc? Đây không phải là đang nói nhảm hả, thật sự cho rằng học được người, liền thật sự là người.
- Nhìn trên người đạo hữu cũng không có huyết sát chi khí? Làm sao lại tham gia kiếp nạn?
Trần Hạo tò mò hỏi.
Hồ Tiên Phong đắc ý nói:
- Đây chính là trí tuệ, yêu tộc chúng ta vốn tu hành không dễ, nếu giết loạn, tất nhiên sẽ trêu chọc kiếp nạn. Năm đó tu vi của ta không đủ, tự nhiên là không dám, nhưng ta có thể cùng người hợp tác mà, địch nhân đến, ta đi trước hạ chút thuốc xổ, thuốc mê, phá hư công trình, vũ khí, về phần địch nhân chết như thế nào, kia cũng là bị người khác đánh chết, ta nhiều lắm chỉ tính là gây rối, trách nhiệm không lớn.
Trần Hạo:
- . . .
Lão hồ ly a lão hồ ly, tiểu quỷ tử có câu nói thật không có nói sai, ngươi quá giảo hoạt, thật sự là quá giảo hoạt.
Tiến vào trong làng, đi tới một cái viện sau đó dừng xe bên ngoài, Trần Hạo liền thấy một người trẻ tuổi đi tới.
- Hồ lão, ngài đã trở về, vị này chắc hẳn chính là Trần Hạo Trần đạo trưởng rồi, ta là bộ phó phân bộ Ban Ngành Liên Quan, ta tên là Bạch Nguyên Hạo, rất vinh hạnh được gặp ngài.
Người trẻ tuổi mỉm cười, mười phần khách khí.
Trần Hạo mỉm cười đáp lại, cũng không ngoài ý muốn.
Lấy năng lực của Ban Ngành Liên Quan, sau khi hiểu rõ tin tức cơ bản của mình, muốn điều tra thân phận của mình, quả thực là chuyện quá dễ dàng.
Nhưng hắn cũng không thèm quan tâm, chỉ cần mình không vi phạm pháp luật, không phách lối gây chuyện, mọi người đều bình an vô sự, vui vẻ sống.
- Ha ha, tiểu Bạch, chuẩn bị xong chưa?
Lão hồ ly từ trên xe bước xuống, cười ha hả nói.
Bạch Nguyên Hạo nói:
- Đã chuẩn bị xong.
- Được, vậy ngươi đi nghỉ ngơi sớm một chút đi, Trần đạo hữu cứ để ta phụ trách.
Bạch Nguyên Hạo nói:
- Vậy làm phiền Hồ lão.
Nói xong, Bạch Nguyên Hạo chào Trần Hạo một cái nữa, lúc này mới quay người rời đi.
Nhìn Bạch Nguyên Hạo đi xa, lão hồ ly thở dài nói:
- Đáng tiếc tiểu tử này, gia gia hắn năm đó chính là một vị tu sĩ cộng tác với ta, đáng tiếc phụ thân có thiên phú, lại không cố gắng, yêu thích kinh doanh kiếm tiền, tiểu tử này cố gắng lại không thiên phú, không cách nào Nhập Đạo, xem ở tình cảm với gia gia hắn, bị ta gọi tới làm một người cộng tác, chỉ điểm mấy năm, cũng không có gì tiến triển.
Trần Hạo cười nói:
- Đại đạo khó cầu, đây cũng không phải là nói suông, nếu cố gắng liền có thể đạt được, thiên hạ này đã sớm là thiên hạ tu đạo rồi.
Lão hồ ly nói:
- Đúng vậy, tu hành cũng không phải chỉ cần cố gắng, còn muốn có thiên phú và cơ duyên, thiếu một thứ cũng không được, cho dù là như thế cũng chưa chắc có thể có được thành tựu.
Nói xong lão hồ ly cười nói:
- Được rồi, không nói nó nữa, ta vội vàng đi tìm Trần đạo hữu, cũng không kịp chuẩn bị gì, các ngươi tạm thời liền ở lại nơi này, ta chuẩn bị cho Trần đạo hữu một chút đồ ăn, các ngươi nghỉ ngơi trước một đêm, có chuyện gì, chúng ta ngày mai nói tiếp.
Trần Hạo nói:
- Khách tùy theo chủ, phiền phức đạo hữu.
- Đâu có phiền toái gì, đạo hữu là bạn của Hoàng hồ, cũng chính là bạn của Hồ tộc ta, tùy ý đi, coi như nhà mình đi.
Khách khí vài câu, lão hồ ly liền thản nhiên rời đi, thái độ cùng Hoàng gia hoàn toàn có chút khác nhau, chưa từng có chút nhiệt tình nào.
Nhưng Trần Hạo cũng không buông lỏng cảnh giác.
Lão hồ ly này lúc chọc tức Hoàng gia, hiển thị rõ bản sắc hồ ly, mặc dù miệng nói rằng bạn của Hoàng hồ là quý nhân, nhưng là yêu tâm khó dò, vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn, thịnh tình không thể chối từ, ở mấy ngày rồi tìm cái lý do rời đi, nếu không thật sự là có vấn đề gì đó, lão hồ ly này cũng không có gì đáng sợ, mình cùng đám bạn nhỏ liên thủ, hoàn toàn không sợ, nhưng nó có thân phận là Ban Ngành Liên Quan, lại là một cái đại phiền toái.
Lại nói, Bạch Hồ đạo hữu cũng coi là một đồng đạo không tệ, bởi vì vậy mà trở mặt, cũng không có lời.
Ở lại trong tiểu viện, sau khi Trần Hạo dò xét một phen phát hiện đồ dùng đều là đồ mới, hiển nhiên lão hồ ly sớm có nắm chắc nó nhất định có thể mời mình đến, bởi vậy những thứ này cũng đã chuẩn bị xong.
Trần Hạo bất đắc dĩ lắc đầu, phất tay thả Hùng lão sư cùng đám tiểu quỷ ra.
Một mực đi đường gặp phải sự tình, không có thời gian xem xét tới bọn họ, vẫn để họ ở bên trong không gian Tụ Lý Càn Khôn của mình chậm rãi học tập.
Đều là bọn nhỏ, kìm nén như thế mãi cũng không tốt, vẫn cần có không gian sinh hoạt rộng lớn.
Quả nhiên, vừa mới ra ngoài, đám tiểu quỷ thật hưng phấn, điên cuồng reo hò.
Trần Hạo mỉm cười, đang định đi rửa mặt, chuẩn bị nghỉ ngơi, thì Hùng lão sư lại ngăn cản hắn.
Trần Hạo tò mò nhìn Hùng lão sư, không rõ vì sao.
Hùng lão sư có chút xấu hổ, nhưng vẫn nghiêm túc nói ra:
- Đại sư, em có một thỉnh cầu.
Trần Hạo cười nói:
- Em nói đi.
Hùng lão sư nói:
- Những đứa nhỏ này đều rất ngoan rất thông minh, sau khi học tập đã đi vào quỹ đạo, tiến bộ rất nhanh, bây giờ đã đạt đến trình độ tiểu học năm thứ hai, em cảm thấy áp lực rất lớn, cho nên em muốn nạp thêm năng lượng, về sau có thể tiếp tục dạy bảo bọn nhỏ, sau đó căn cứ theo sở thích và khuynh hướng của bọn nóm phân loại dạy bảo.
Trần Hạo sửng sốt.
Trình độ tiểu học năm thứ hai? Đậu xanh rau muống, lúc này mới bao lâu, ngoại trừ Trần Ái Học, những đứa khác đều là tà đồng Thái Lan mà! Ngươi đây là học tập với cường độ lớn bao nhiêu, thế mà trong thời gian ngắn như vậy, dạy nhiều như vậy! Hùng lão sư, lợi hại.
Sau khi sợ hãi thán phục trong lòng, Trần Hạo hỏi:
- Hùng lão sư, em muốn nạp năng lượng như thế nào?
Trong mắt Hùng lão sư bộc phát đấu chí hừng hực:
- Tri thức từ trung học phổ thông trở lên của em, phần lớn đã quên mất, em muốn đại sư mua nguyên bộ sách giáo khoa trung học phổ thông cho em, còn có sách giáo khoa đại học, mặt khác, em còn muốn nhạc cụ, vẽ tranh, chụp ảnh. . .
Mắt thấy Hùng lão sư càng nói càng nhiều, Trần Hạo vội vàng nói:
- Ngừng một chút, Hùng lão sư, các thứ em cần này, không khỏi hơi quá nhiều ư?
Hùng lão sư chân thành nói:
- Không nhiều, đây đều là mộng tưởng tương lai của bọn nhỏ, thân là thầy của bọn nó, em không thể đổ cho người khác.
Trần Hạo:
- . . .