Chương 261: Dị Thường
Ta hiểu rồi, đây chính là hệ thống đại lão an bài cho ta một con quỷ hút tiền!
Nhìn Hùng lão sư, trong lòng Trần Hạo thở dài một tiếng.
Nhiệm vụ thứ nhất, ban thưởng phong phú, mười năm đạo hạnh dùng mười vạn tệ để đổi, có thể nói, lời vô cùng, quả thực có thể gọi là nhiệm vụ dễ dàng nhất của hệ thống cho đến nay.
Nhưng tới đợt nhiệm vụ thứ hai, lập tức lại khác.
Ban đầu Trần Hạo còn tưởng rằng, cũng chỉ là dạy học sinh mà thôi, mua chút sách giáo khoa là được, nhiều lắm là tốn thời gian.
Hiện tại, mẹ nó nhìn tình huống này không thích hợp rồi, đây là không chỉ muốn giáo dục thành tài, còn muốn bồi dưỡng thành nhân tài chuyên nghiệp, quá trình này tốn hao rất nhiều, nhà người ta có một hài tử đều muốn táng gia bại sản, ta chỗ này có tới mười mấy tiểu quỷ. . . mẹ nó chứ, tương lai đen tối gì đang chờ ta đây.
Thế nhưng đều đã bồi dưỡng bọn nó lâu như vậy, tình cảm cũng đã tích lũy rồi, cũng không thể bây giờ nói từ bỏ được? Chưa cần nghĩ tới ban thưởng của nhiệm vụ này, liền một đám hài tử kia, bọn nó cũng coi mình như thân nhân, nếu nói không quan tâm, thực tình là làm không được.
Lại nói, vấn đề có thể sử dụng tiền để giải quyết, đó đều không phải là vấn đề.
Trần Hạo gật đầu đồng ý, biểu thị là sẽ dựa theo yêu cầu của Hùng lão sư, chuẩn bị cho cô.
Hùng lão sư cười hài lòng, lúc này mới xoay người đi tới chăm sóc một đám tiểu quỷ.
Một đêm tu hành, vừa rạng sáng ngày hôm sau, Trần Hạo liền đến trong sân tu luyện Thiên Cương Kiếm Pháp phối hợp Thiên Cương Bộ.
Theo kiến thức càng ngày càng nhiều, Trần Hạo có thể rõ ràng nhược điểm hiện tại của mình là cái gì.
Pháp lực thì có thể làm nhiệm vụ, nhưng kỹ năng lại cần mình khổ tu, không có đường tắt nào có thể đi.
Đặc biệt là mấy thần thông lợi hại, rõ ràng rằng mạnh rối tinh rối mù, kết quả bởi vì không thuần thục mà không phát huy ra uy năng được, nếu gặp đối thủ có lực lượng ngang nhau, thua kém một chút xíu liền có thể phân ra sinh tử.
Đang cố gắng tu luyện, đột nhiên thần sắc Trần Hạo hơi động, thu hồi đại kiếm gỗ đào, quay người nhìn về phía cửa viện.
Một người trẻ tuổi đứng ở ngoài cửa, chính là Bạch Nguyên Hạo hôm qua đã gặp, trong tay anh ta bưng một cái đĩa, thoạt nhìn là tới đưa bữa sáng.
- Trần đạo trưởng, buổi sáng tốt lành.
Bạch Nguyên Hạo mỉm cười chào hỏi.
Trần Hạo trả lời:
- Bạch bộ trưởng dậy sớm.
Bạch Nguyên Hạo đi đến, buông đồ ăn trong tay xuống, mở miệng nói:
- Trần đạo trưởng tối hôm qua nghỉ ngơi có tốt hay không? Có cần cái gì không, nếu có, có thể nói với tôi.
Trần Hạo cười nói:
- Người tu hành chúng ta, đối với ngoại vật không có nhiều yêu cầu như vậy, có chỗ che gió che mưa là được rồi. Hơn nữa bên này an bài rất tốt, không cần phiền phức như vậy.
Bạch Nguyên Hạo nói:
- Trần đạo trưởng hài lòng là được rồi, Hồ lão tối hôm qua có việc lại rời đi, tạm thời nếu đạo trưởng bên này có vấn đề gì đều có thể tìm tôi, nếu như không có chuyện gì, Hồ lão cũng đã nói, ngài tự do hành động, muốn đi nơi nào đều có thể. Nhưng cần phải lưu lại một đoạn thời gian, chờ Hồ lão trở về.
Trần Hạo kinh ngạc:
- Hồ đạo hữu rời đi rồi sao? Muốn đi bao lâu?
Bạch Nguyên Hạo chần chờ một chút, vẫn trả lời:
- Nguyên vốn không nên nói, nhưng đạo trưởng là người trong Đạo môn, biết cũng không sao, kỳ thật chính là chuyện ở giữa Hoàng Tiên và Hôi Tiên, tiếp qua mười ngày nữa, chính là ngày mà Hoàng tiên nãi nãi độ kiếp, mặc dù Hoàng tiên nãi nãi đã sớm trốn đi, không ai biết nó ở nơi đâu, nhưng ân oán giữa hôi tiên và hoàng tiên đã lâu, chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội trả thù này, cho nên gần đây ở trong phạm vi mấy trăm dặm tương đối loạn, cũng hấp dẫn một vài yêu loại và quỷ vật chạy ra đục nước béo cò, Hồ lão chính là bị điều đi hỗ trợ giải quyết tranh chấp, dù sao lão nhân gia cũng là yêu tu, làm người trung gian là thích hợp nhất.
Trần Hạo giật mình, chợt cười nói:
- Được, chúng ta liền tạm thời ở lại, có chuyện gì lại tìm anh.
Bạch Nguyên Hạo nói:
- Vậy tôi sẽ không quấy rầy đạo trưởng tu hành.
Nói xong Bạch Nguyên Hạo quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của hắn, mắt Trần Hạo lộ ra dị sắc.
Cũng không phải là hoài nghi lão hồ ly đang chơi hoa chiêu gì, mà là Bạch Nguyên Hạo này, đột nhiên cho hắn một loại cảm giác rất cổ quái, thế nhưng là cổ quái chỗ nào, Trần Hạo lại nói không ra.
Chuyện này thực kì quái.
Một người bình thường cố gắng cầu đạo lại không thể được, có tư cách gì có thể để cho hắn cảm thấy dị thường?
Có vấn đề.
Trần Hạo trầm ngâm một lát, đột nhiên cười.
Cần quan tâm tình huống của các ngươi làm gì, ca ca liền trốn ở trong tiểu viện không đi đâu cả, chờ lão hồ ly trở về, sau đó tìm cơ hội rời đi.
Sau đó, Trần Hạo ăn bữa sáng, tiếp tục tu hành.
Buổi sáng tu luyện Thiên Cương Kiếm Pháp, buổi chiều tu hành Chưởng Tâm Lôi, ban đêm khôi phục pháp lực, ngày qua ngày, một trạch liền qua bốn năm ngày.
Buổi trưa một ngày này, Bạch Nguyên Hạo lại tới đưa cơm, một ngày ba bữa, anh ta cơ hồ là từng bữa không quên, mỗi một lần đều tự mình đưa tới, cũng không nói chuyện gì, thật giống như chỉ là một người chiếu cố tới sinh hoạt thường ngày của Trần Hạo mà thôi.
Sau khi Trần Hạo nhận đồ ăn từ Bạch Nguyên Hạo, quen thuộc nói một tiếng cảm ơn.
Nhưng lần này, Bạch Nguyên Hạo lại không đi, mà là nhìn Trần Hạo khen:
- Trần đạo trưởng, ngài tu hành thật khắc khổ, khó trách tuổi còn trẻ, liền có đạo hạnh tu vi cao thâm như vậy, loại kiên trì này quả khiến người ta bội phục.
Trần Hạo cười nói:
- Chỉ giống như làm công việc phổ thông 9 giờ tới 5 giờ về, là thói quen thôi.
Bạch Nguyên Hạo nói:
- Mạo muội nói nhiều một câu, tôi cảm thấy tu hành vẫn là khổ nhàn kết hợp mới tốt, Trần đạo trưởng đã tới Hồ thôn, cũng có thể đi xung quanh nhìn một chút, ở nơi này cũng không có cấm đoán gì đối với đạo trưởng.
Trần Hạo liếc qua Bạch Nguyên Hạo, nói:
- Chuyện này không cần, người tu hành, chú trọng tu hành là được, các thứ khác đều là vật ngoài thân, nhìn qua cùng không nhìn, cũng không hề khác gì nhau.
Nhìn Bạch Nguyên Hạo lại muốn mở miệng, Trần Hạo chủ động nói sang chuyện khác hỏi:
- Đúng rồi Bạch phó bộ trưởng, gần đây Hồ đạo hữu có tin tức gì không?
Bạch Nguyên Hạo nói:
- Hôm qua tin tức truyền tới, Hồ lão đi tới chỗ Bạch Tiên. Tôi đoán chừng, sợ là muốn chờ Hoàng gia chi kiếp lần này qua đi, Hồ lão mới có thể buông lỏng.
Trần Hạo cười nói:
- Thì ra là thế, vậy thì được rồi, tôi tiếp tục ở lại nơi này chờ. Bạch phó bộ trưởng còn có chuyện gì không?
Bạch Nguyên Hạo:
- . . .
- Không sao, Trần đạo trưởng chậm dùng, tôi đi trước.
Bạch Nguyên Hạo miễn cưỡng cười một tiếng, quay người rời đi.
Chờ anh ta ra khỏi tiểu viện, sắc mặt của Trần Hạo chậm rãi nghiêm nghị lại.
Bạch Nguyên Hạo này, loại cảm giác cổ quái trên thân kia càng ngày càng mãnh liệt, tình huống này là như thế nào? Lão hồ ly đi, người bình thường thay đổi, mẹ nó, không phải ta lại bị lừa chứ?
Lão hồ ly này, như thực có can đảm lừa ta, vậy cũng đừng trách ta không cho Bạch Hồ đạo hữu mặt mũi, ta không gây chuyện, nhưng cũng không hi vọng có ai chọc ta!
Trong lòng thầm nói, Trần Hạo quay lại trong phòng.
Trong phòng, bốn con sủng vật tự lo cho bản thân mình.
Bạch Lộ đang tu hành, giao đan ở trong miệng không ngừng phụt ra hút vào.
Mèo mun xem siêu nhân che mặt, say sưa ngon lành.
Gà ngốc và lam hồ điệp đang xem TV, một con nằm trên ghế salon, một con đậu trên bình mật, cả hai đều đang xem phim chiến tranh.
Trần Hạo tiến đến, bốn con vật đều không chú ý hắn một chút nào, làm Trần Hạo có chút im lặng.
Từng có lúc, Tiểu Hắc Tiểu Hoàng đều là tranh đoạt lấy sự chú ý của hắn.
Mà bây giờ thì. . .
Nhìn bọn nó tự đắm chìm trong thế giới của mình, trong lòng Trần Hạo thở dài, có loại cảm giác hài tử trưởng thành, không còn thân thiết với hắn nữa.