Chương 262: Đoạt Xá Và Hoàng Tiên Nãi Nãi
- Khụ khụ, này này, tạm dừng một chút nào, ta có chút chuyện muốn nói.
Trần Hạo mở miệng, hấp dẫn sự chú ý của đám linh vật.
Bạch Lộ đình chỉ tu hành, mèo mun cũng không xem truyện siêu nhân nữa, gà ngốc và lam hồ điệp cũng nhìn về phía hắn, Trần Hạo lúc này mới tiếp tục nói:
- Các ngươi chuẩn bị đi, chúng ta lập tức xuất phát.
Bạch Lộ tò mò hỏi:
- Đại sư, đã xảy ra chuyện gì?
Trần Hạo lắc đầu:
- Tạm thời không có việc gì, nhưng ta luôn có cảm giác nơi này có chút không thích hợp, vẫn nên rời đi thì tốt hơn.
Bạch Lộ nói:
- Thế nhưng vừa rồi ta nghe ngươi nói muốn chờ hồ đạo hữu quay về mà.
Trần Hạo nhếch miệng cười một tiếng:
- Có quy định nói người tu hành không thể gạt người ư?
Bạch Lộ:
- . . .
- Được rồi, nơi đây không nên ở lâu, về sau có cơ hội gặp lại hồ đạo hữu lại xin lỗi cũng không muộn, hiện tại rời xa chỗ thị phi này thì tốt hơn.
Trần Hạo nghiêm túc nói.
Nói thu thập cũng không có cái gì cần thu thập, chỉ có mấy bộ quần áo đang phơi.
Sau khi chuẩn bị thỏa đáng, Trần Hạo liền mang theo đám linh vật lên xe, sau đó chậm rãi rời đi.
Lúc này, Bạch Nguyên Hạo đang ở trong sân của một hộ gia đình, nghe được tiếng xe vang, ngạc nhiên quay đầu, sau đó liền thấy Trần Hạo lái xe đi.
Đầu tiên là sững sờ, sau đó Bạch Nguyên Hạo vội vàng ra chặn đường.
Trần Hạo dừng xe, hạ cửa sổ xe xuống cười nói:
- Bạch bộ trưởng có chuyện gì sao?
Bạch Nguyên Hạo hỏi:
- Trần đạo trưởng muốn đi đâu vậy?
Trần Hạo nói: - Vừa rồi cơm nước xong xuôi, tôi cẩn thận suy nghĩ lời của Bạch bộ trưởng, cảm thấy rất có đạo lý, tu hành cũng phải khổ nhàn kết hợp, cho nên tôi dự định ra ngoài hóng gió một chút.
Bạch Nguyên Hạo:
- . . .
- Vậy, Trần đạo trưởng sẽ không rời đi như vậy chứ?
Bạch Nguyên Hạo cười khan nói.
Trần Hạo nói:
- Bạch bộ trưởng nói đùa, người tu hành chúng ta nói một không hai, nếu như không có chuyện gì, tôi sẽ không không từ mà biệt như vậy, anh yên tâm đi.
Bạch Nguyên Hạo:
- . . .
Ý của ngươi là có chuyện gì, không từ mà biệt cũng được à? Ba xàm với ta hả!
Bạch Nguyên Hạo đang nghĩ biện pháp, Trần Hạo liền nói tiếp:
- Không có chuyện gì, vậy tôi đi trước, hôm nay thời tiết không tệ, gió mát mặt trời ấm áp, thích hợp đi hóng mát, Bạch bộ trưởng cứ làm việc tiếp đi.
Dứt lời, Trần Hạo khởi động, lái xe rời đi.
Nhìn chiếc xe dần đi xa, biểu lộ trên mặt Bạch Nguyên Hạo chậm rãi âm trầm, ánh mắt lấp lóe, tựa hồ có cái gì đó không cam lòng.
Chợt, y quay người lại, nhanh chóng rời đi.
Thông qua kính chiếu hậu, Trần Hạo vẫn một mực đang quan sát Bạch Nguyên Hạo, nhìn thấy thế khóe miệng hơi vểnh lên.
Người bình thường con khỉ ấy, nếu ngươi không có vấn đề gì, lão tử giết gà tạ tội.
Ra khỏi thôn, theo con đường trực tiếp đi xa.
Còn không đi được bao lâu, đột nhiên lam hồ điệp mở miệng nói:
- Đại sư ca ca, có huyễn trận.
Trần Hạo sững sờ, dừng xe lại, dùng Âm Dương Nhãn dò xét bốn phía.
Đây là một con đường xi măng nối thẳng tới hồ thôn, xung quanh không phải núi rừng thì là đất hoang, hiển nhiên rất vắng vẻ.
Mà lại hiện tại vẫn là giữa ban ngày, âm khí không hiện, Âm Dương Nhãn cũng không phát hiện cái gì không đúng.
Trần Hạo nhìn về phía lam hồ điệp:
- Tiểu Lam, nào có huyễn trận gì?
Lam hồ điệp nói:
- Ngay ở phía trước, hiện tại vẫn ở trạng thái ẩn núp, nếu đại sư ca ca đi qua, huyễn trận lập tức liền kích hoạt.
Trần Hạo híp mắt lại.
Ôi mẹ nó chứ, đây là trùng hợp gặp phải hay là cố ý nhằm vào ta thế?
Suy nghĩ một lát, Trần Hạo cười tiếp tục tiến lên, quả nhiên, chưa đi tới mười mét, đột nhiên Trần Hạo cảm thấy một loại ba động không hiểu khuếch tán, bao phủ khắp nơi.
Ba động này trong mắt Trần Hạo hết sức rõ ràng, sau khi bao phủ, Trần Hạo liền thấy một loại lực lượng cổ quái, giăng khắp nơi, loáng thoáng, hiện ra hình vòng xoáy, tựa hồ có thể mê huyễn mắt người, khiến người ta không phân biệt được phương vị.
Ánh mắt chuyển động, Trần Hạo cố ý lái xe thoát khỏi con đường, tới mặt đất tự nhiên bên cạnh con đường, bắt đầu xoay quanh.
Nhưng trong khoảnh khắc, Bạch Lộ đột nhiên cũng mở miệng nói:
- Là khí tức của rắn, có đồng tộc của ta đến.
Trần Hạo vừa xoay quanh, vừa nói:
- Nói như vậy, chính là đồng tộc của ngươi ở nơi này hại chúng ta sao? Vậy chuyện này giao cho ngươi.
Bạch Lộ nói:
- Được, các ngươi chờ ta một chút.
Nói xong, Bạch Lộ từ cửa xe bay vụt ra ngoài.
Trần Hạo thì trực tiếp dừng xe, sau đó yên lặng chờ đợi.
Không bao lâu, Trần Hạo liền thấy, lực lượng huyễn trận bao phủ khắp nơi kia biến mất, sau đó hai thân ảnh từ một chỗ không xa đi tới.
Lúc đến gần, Trần Hạo liền thấy, dẫn đầu chính là Bạch Lộ, đi theo đằng sau nó là một con rắn hổ mang dài tới hai mét.
Cười cười, Trần Hạo mở cửa xe, đi xuống.
Bạch Lộ mở miệng nói:
- Đại sư, ta hỏi rõ rồi, đây là do Bạch Nguyên Hạo kia sai nó làm, muốn ngăn cản đại sư rời đi.
Trần Hạo nhìn về phía rắn hổ mang, đây là một con xà yêu nhập đạo, nhìn đạo hạnh cũng bình thường, cũng chỉ có khoảng hai ba mươi năm, lúc này đang nằm trên mặt đất, tỏ vẻ sợ hãi.
Trần Hạo nói:
- Bạch Nguyên Hạo chỉ là người bình thường, y không có tư cách yêu cầu một con xà yêu làm việc cho mình được mà.
Rắn hổ mang ngẩng đầu lên, phun ra nuốt vào lưỡi rắn.
Bạch Lộ nói:
- Nó nói là Hoàng tiên nãi cho Bạch Nguyên Hạo quyền, bởi vì Bạch Nguyên Hạo trợ giúp Hoàng tiên nãi, muốn độ kiếp tại Hồ thôn.
Trần Hạo quá sợ hãi.
Mẹ nó, độ kiếp ở Hồ thôn? Đây là muốn cùng Hồ tộc không chết không thôi hay sao?
Bạch Nguyên Hạo kia cũng quá to gan rồi, lại dám đồng thời đắc tội Thử yêu và Hồ yêu, thậm chí làm trái với Ban Ngành Liên Quan, đến giúp đỡ Hoàng tiên nãi nãi, đối với y rốt cuộc có chỗ tốt gì?
Bạch Lộ tiếp tục nói:
- A? Đại sư, Bạch Nguyên Hạo để mắt tới nhục thân của ngươi.
Trần Hạo theo bản năng sờ xuống mông.
Sau đó Trần Hạo kịp phản ứng lại, ánh mắt nghi ngờ nói:
- Ý tứ của ngươi là đoạt xá?
Bạch Lộ nói:
- Đúng vậy, Hoàng tiên nãi bây giờ đang ẩn núp ở Hồ thôn, chờ đợi độ kiếp, Bạch Nguyên Hạo trợ giúp nó, nó đáp ứng giúp Bạch Nguyên Hạo bước vào con đường tu hành, vừa vặn đạo hữu tới, Hoàng tiên nãi nãi có một loại bí pháp, có thể thu lấy khí tức của đạo hữu, dung hợp tiến vào thân thể của Bạch Nguyên Hạo, dần dà, chờ khí tức bị đồng hóa, Hoàng tiên nãi liền có thể vận dụng bí pháp, để hồn phách của Bạch Nguyên Hạo chiếm cứ thân thể của ngươi. Đương nhiên, loại bí pháp tà đạo cưỡng ép cướp đoạt nhục thân này, từ trước đến nay đều có xác suất thành công rất thấp, vạn lần mới thành công một. Thất bại chính là kết quả hồn phi phách tán, nhưng Bạch Nguyên Hạo lại đáp ứng.
Trần Hạo:
- . . .
Con mẹ nó, ta nói làm sao mỗi ngày đều đưa cơm cho ta, mà tiếp xúc càng nhiều, cảm giác cổ quái càng mãnh liệt, mẹ nó lại muốn thân thể của ta, tỉ lệ vạn mới được một mà ngươi cũng dám đánh cược, cũng thật là độc ác mà.
Sắc mặt âm trầm xuống, Trần Hạo đang muốn mở miệng, đột nhiên thần sắc hơi động, ánh mắt nhìn về một chỗ.
Mèo mun oa ô một tiếng, nằm rạp xuống, gà ngốc bày ra tư thế chiến đấu, đầu rắn của Bạch Lộ giơ lên, lam hồ điệp cuộn mình.
Chỉ thấy một đạo hoàng khí từ bên kia bay tới, sau khi rơi xuống, huyễn hóa ra một trung niên mỹ phụ mặc hoàng y, tư thái chập chờn, ngực cao mông nở.
- Ha ha, đạo hữu đã tới, cần gì phải gấp gáp rời đi, không bằng ở lại thêm mấy ngày đi.
Trung niên mỹ phụ cười tủm tỉm mở miệng.
Trần Hạo gắt gao nhìn trung niên mỹ phụ, cười nói:
- Ngươi chính là Hoàng tiên nãi nãi đi, chậc chậc, tiên sữa tiên sữa, sữa của ngươi lợi hại như vậy, trực tiếp cho Bạch Nguyên Hạo một ngụm sữa, để y trực tiếp thành tiên không phải tốt hơn sao, còn đánh chủ ý tới ta làm gì.
Trần Hạo xuất khẩu cuồng ngôn, trực tiếp liền chọc tức.
Còn khách khí cái cọng lông gì nữa, người ta đều muốn cướp đoạt thân thể của ta, còn cho mặt mũi cái gì nữa, không phục liền tới đây.