Chương 263: Thần Thông Không Địch Lại Thiên Số
Đối mặt với sự châm chọc của Trần Hạo, Hoàng tiên nãi nãi cũng không tức giận, vẫn giữ vẻ tươi cười:
- Đạo hữu vẫn nên cùng ta trở về đi.
Trần Hạo khẽ nói:
- Muốn thân thể của ta, được thôi, đến đây, trước đánh thắng ta lại nói.
Miệng thảo luận, Trần Hạo ngưng tụ pháp lực, nhìn thẳng Hoàng tiên nãi nãi, không chút nào yếu thế.
- Cái này lại cần gì chứ.
Hoàng tiên nãi nãi thở dài một tiếng, phất tay, một sợi dây thừng bay múa xuất hiện, bay thẳng tới Trần Hạo.
Oa ô!
Mèo mun động đầu tiên, lệ khiếu một tiếng, trực tiếp biến thân, hung ác xông tới.
Nhưng cái dây thừng kia chỉ là lắc một cái, ba một tiếng, liền đánh bay mèo mun, không có chút lực phản kháng nào.
Bạch Lộ trong nháy mắt hóa nguyên hình, há mồm phun một cái, giao đan bay ra.
- A? Long tộc huyết mạch!
Ánh mắt của Hoàng tiên nãi nãi sáng lên, cười càng vui vẻ hơn:
- Tốt tốt tốt, có vật này, ta độ kiếp lại nắm chắc thêm một phần.
Dứt lời, kia dây thừng nhanh chóng quấn quanh, dệt thành một tấm lưới, trực tiếp giữ chặt yêu đan, sau đó bao vây lại.
Yêu đan ở bên trong dây thừng lưới đột phá lung tung, nhưng căn bản tránh không thoát ra.
Bạch Lộ quá sợ hãi.
Đúng lúc này, gà ngốc đột nhiên hiện ra trước mặt Hoàng tiên nãi nãi, sau đó há mồm phun ra một đạo khí lưu xanh biếc.
Đối mặt với tập kích, Hoàng tiên nãi nãi mỉm cười lật tay một cái, liền đem khí lưu xanh biếc kia chộp vào trong tay, ngưng tụ thành một cái tiểu cầu xanh biếc. Trở tay ném lại cho gà ngốc, đánh bay nó.
- Chỉ là mấy con tiểu yêu, dù thiên phú của các ngươi không tệ, thần thông cũng rất tốt, nhưng đạo hạnh vẫn kém rất nhiều, đừng vùng vẫy vô vị, ta chỉ cần thân thể của đạo hữu, còn có cái giao đan này, cái khác ta có thể bỏ qua, ngươi nói thế nào.
Hoàng tiên nãi nãi nhìn về phía Trần Hạo, mở miệng nói ra.
Mặt Trần Hạo không biểu tình.
Hoàng tiên nãi nãi hời hợt liền giải quyết toàn bộ mấy linh vật, cho dù là Bạch Lộ đạo hạnh mạnh nhất lấy ra giao đan, cũng không có tác dụng gì, con chồn tinh này quả thật rất lợi hại!
Trong lòng đắng chát, đối với lần hành trình tới Đông Bắc này có chút hối hận, không cẩn thận liền đem mình quấn vào, đây chẳng lẽ chính là kiếp nạn tu hành sao?
Nhưng nếu từ bỏ như thế, cũng không phải tính cách của Trần Hạo.
Nhếch miệng cười một tiếng, Trần Hạo trở tay lấy ra đại kiếm gỗ đào, nói:
- Ta còn muốn thử một chút, nguyện lĩnh giáo thần thông của Hoàng tiên nãi nãi.
Dứt lời, Trần Hạo chân đạp Thiên Cương Bộ, kiếm gỗ đào lắc một cái, Thiên Cương Kiếm Pháp xuất ra, chém thẳng tới Hoàng tiên nãi nãi.
Hoàng tiên nãi nãi nhìn thấy động tĩnh của Trần Hạo, sợ hãi than nói:
- Thần thông tốt, kiếm pháp tốt, khó trách Bạch Nguyên Hạo nhìn trúng ngươi, đáng tiếc, ngươi là thân nam nhi, nếu không ta còn thực sự không nỡ cho hắn.
Miệng nói, Hoàng tiên nãi nãi lại không có chút ý định tránh lui nào, chờ Trần Hạo đến gần, hời hợt tránh được mấy lần công kích của Trần Hạo, sau đó bắt lấy khe hở, thân ảnh chuyển động một cái, đi tới sau lưng Trần Hạo, đưa tay bắt lấy cổ Trần Hạo, yêu pháp gia trì, Trần Hạo lập tức cứng đờ, không thể động đậy.
- Ta nói, đừng vô vị phản. . . Ồ!
Nhẹ nhõm bắt lấy Trần Hạo, lời của Hoàng tiên nãi nãi còn chưa nói xong, đột nhiên biểu lộ khẽ giật mình, ánh mắt kinh ngạc nhìn trên thân thể Trần Hạo đột nhiên tràn ngập ra một cỗ tử khí, theo tay của nó nhanh chóng lan tràn.
Tưởng rằng đây là ám chiêu của Trần Hạo, Hoàng tiên nãi nãi vội vàng vận chuyển pháp lực khu trục, nhưng sau một khắc, chuyện quỷ dị lại xuất hiện.
Gần ba trăm năm đạo hạnh pháp lực kia của Hoàng tiên nãi nãi lúc đối mặt với tử khí, thế mà không có chút tác dụng nào, căn bản tiếp xúc không được, trơ mắt nhìn tử khí thâm nhập vào bên trong pháp lực, quấn quanh thân thể.
Một màn này xuất hiện, Hoàng tiên nãi nãi rốt cục biến sắc, thật giống như trong tay bắt lấy một quả cầu gai, hoảng sợ đẩy Trần Hạo ra, sau đó thét to:
- Thiên Sát Tử Khí! Ngươi là Thiên Sát Cô Tinh!
Trần Hạo thoát khỏi tay của Hoàng tiên nãi nãi, khôi phục lại tự do, vội vàng giữ vững thân thể, nhìn về phía Hoàng tiên nãi nãi, sau đó hắn cũng trợn tròn mắt.
Thật là Thiên Sát Tử Khí, mẹ nó, trên người ta làm sao còn có Thiên Sát Tử Khí? Chẳng lẽ mấy lần gặp phải phiền phức này, đều là do Thiên Sát Tử Khí mang đến? Thế nhưng sao nó lại chạy đến trên người Hoàng tiên nãi nãi rồi? Trần Hạo nghĩ mãi không thông.
Mà lúc này, pháp lực trên thân Hoàng tiên nãi nãi toàn lực vận chuyển, một cỗ khí tức khổng lồ tràn ngập tứ phía, đem Trần Hạo cùng mấy con yêu tu toàn bộ đẩy lui ra xa mấy chục mét.
Sau đó tay Hoàng tiên nãi nãi nắm pháp quyết, một đạo hoàng quang quấn quanh tử khí, không ngừng đối kháng, mơ hồ thế mà có thể chặn Thiên Sát Tử Khí lại.
Trần Hạo kịp phản ứng lại, ánh mắt sáng lên, thân ảnh lao tới trước lưới dây thừng đang vây khốn giao đan, vung tay lên, dây thừng và giao đan cùng một chỗ biến mất không thấy đâu nữa.
Phốc!
Hoàng tiên nãi nãi đang cố gắng đối kháng với Thiên Sát Tử Khí, đột nhiên pháp bảo bị đoạt, tâm thần chấn động, há mồm phun ra một ngụm máu, lần này, hoàng quang trên thân đều ảm đạm xuống, sau đó Thiên Sát Tử Khí triệt để quấn quanh thân thể.
Mặt Hoàng tiên nãi nãi lộ vẻ vẻ hoảng sợ, chợt nhìn Trần Hạo hằm hằm, phẫn nộ nói:
- Hay cho một tên tu sĩ Đạo môn, ta muốn ngươi hồn phi phách tán, vĩnh viễn không siêu sinh.
Vừa mới nói xong, Hoàng tiên nãi nãi bước ra một bước, đi tới trước mặt Trần Hạo, đưa tay chụp về phía đỉnh đầu của Trần Hạo, yêu lực mạnh mẽ, thoạt nhìn như thật sinh lòng sát ý, không có ý để lại người sống.
Nguyên bản Trần Hạo tránh không được công kích của lão yêu bà này, nhưng Trần Hạo theo bản năng nghiêng người một cái, thế mà tránh thoát từ dưới tay của Hoàng tiên nãi nãi.
Sau đó hắn quen thuộc ngưng tụ một cái Chưởng Tâm Lôi, lại vỗ trúng Hoàng tiên nãi nãi.
Điện quang chớp động, Hoàng tiên nãi nãi thét lên chói tai vội thối lui.
Thế nhưng không đợi nó kịp thối lui mấy mét, đột nhiên một cái vòng sáng từ trên trời giáng xuống, trực tiếp bao phủ Hoàng tiên nãi nãi.
Hoàng tiên nãi nãi quá sợ hãi, pháp lực vận chuyển, chống cự lại vòng sáng, làm nó chậm rãi giãn ra.
Lúc này, lại một đạo lam quang đánh trúng Hoàng tiên nãi nãi, quang mang lóe lên, thân thể của nó liền bị đóng băng, sau đó vòng sáng vụt nhỏ lại, không ngừng co lại, trong khoảnh khắc, thân thể của Hoàng tiên nãi nãi liền tán đi hình người, sau đó thu thỏ thành một con chồn băng, đổ xuống mặt đất.
Trần Hạo:
- . . .
Mẹ nó chứ, sao lại chuyển bại thành thắng rồi? Mấy tiểu gia hỏa chúng ta, thế mà chiến thắng một con lão yêu gần ba trăm năm đạo hạnh?
Cái này mẹ nó, cũng quá là kịch tính rồi.
Nếu vừa rồi Hoàng tiên nãi nãi muốn giết mình, quả thực là chuyện dễ như ăn bánh, một tay là có thể đánh mình chết không toàn thây, căn bản không phản kháng được.
Nhưng mình thế mà thật sự né tránh được, còn có thể phản kích nó một đòn.
Đây tuyệt đối không phải là thực lực của mình đã có thể cùng lão yêu này so chiêu, mà là. . . Tác dụng của Thiên Sát Tử Khí!
Trong lòng Trần Hạo thở dài.
Quả nhiên Thiên Sát Tử Khí tiếng tăm thần quỷ đều sợ hãi không phải là nói chơi, cái đồ chơi này tuyệt đối là thiên địch của bất kỳ tu sĩ nào , một khi trêu chọc tới, tuyệt đối không đạt được chỗ tốt nào.
Giống như Hoàng tiên nãi nãi bây giờ, thực lực rất trâu bò, hời hợt thu thập mình và bọn linh vật.
Nhưng lúc bị Thiên Sát Tử Khí quấn lấy, lập tức liền gặp bi kịch.
Thần thông không địch lại số trời!
Trong lòng Trần Hạo không hiểu hiện ra câu trích dẫn kinh điển này của Đạo gia.
Trong lòng sợ hãi thán phục, nhưng tay của Trần Hạo không có ngừng lại, Thiên Cương Bộ phóng ra, chớp mắt đi tới trước mặt Hoàng tiên nãi nãi, trực tiếp vung vẩy kiếm gỗ đào, ngưng tụ pháp cương, một kiếm chém rụng đầu lâu của Hoàng tiên nãi nãi.
Đầu chồn đóng băng lăn xuống mấy mét, hai mắt y nguyên trợn tròn, chết không nhắm mắt.
Thấy cảnh này rắn hổ mang tiểu yêu trực tiếp cuộn lại thân thể, run lẩy bẩy.
Tu sĩ nhân tộc cùng mấy tên đồng bọn này thật là đáng sợ, thế mà chơi chết được cả Hoàng tiên nãi nãi, chuyện này nếu như truyền đi, còn không phải là chấn động cả tu hành giới à.