Chương 264: Ve Sầu Thoát Xác
- Đại sư, chúng ta sợ là có phiền toái.
Ngay lúc Trần Hạo đang thở dài một hơi, đột nhiên Bạch Lộ mở miệng nói.
Trần Hạo sững sờ, kinh ngạc hỏi:
- Thế nào?
Bạch Lộ nói:
- Đại sư tự xem đi, lão yêu này lưu lại chỉ là giả thân.
Trần Hạo vội vàng nhìn về phía chồn, quan sát tỉ mỉ một lát, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Mẹ nó chứ, con chồn bị chém đứt đầu này không phải chân thân, thân thể bị chém đứt đầu trống không, chỉ có một lớp da.
Mà chân thân của Hoàng tiên nãi nãi thì biến mất không thấy đâu.
- Đây, đây là tình huống như thế nào?
Trần Hạo tỏ vẻ ngơ ngác.
Không phải là bị Thiên Sát Tử Khí cuốn lấy, lại bị thần thông vòng sáng của gà ngốc với thần thông đóng băng của lam hồ điệp vây khốn sao? Làm sao lão yêu này còn có thể chạy mất? Ba trăm năm đạo hạnh trâu bò như vậy sao?
Bạch Lộ nói:
- Đại sư, đây là pháp thuật ve sầu thoát xác, lấy trăm năm đạo hạnh ngưng tụ một đạo giả thân, thời điểm mấu chốt có thể cứu mạng, lão yêu này bị Thiên Sát Tử Khí quấn thân, lần thiên kiếp này chú định không có cách nào vượt qua, nó cố ý khích giận đại sư, mượn dùng pháp kiếm của ngươi chém giả thân của nó là có thể tiêu trừ Thiên Sát Tử Khí, mặc dù tổn thất trăm năm đạo hạnh, nhưng lại bảo toàn bản thân, cũng bình an vượt qua lần thiên kiếp này.
Trần Hạo:
- . . .
Mẹ nó chứ, đều bị Thiên Sát Tử Khí quấn thân, thế mà còn có phương pháp thoát thân, lão yêu chính là lão yêu, còn có át chủ bài bảo mệnh.
Nhưng cứ như vậy, mẹ nó lại có thêm một cường địch rồi! Ta đây là số mệnh quái quỷ gì, vì sao trêu chọc đều là đại lão, đầu tiên là một vị Vương gia thần bí nào đó, sau đó cùng Quỷ bà bà cũng có cừu oán, hiện tại lại còn đắc tội Hoàng tiên nãi nãi, lần này còn ác hơn, còn diệt luông cả giả thân của nó, đây tuyệt đối là không chết không thôi.
Ánh mắt của Trần Hạo khẽ nhúc nhích, đưa tay thu hồi giả thân của Hoàng tiên nãi nãi, sau đó gọi đám linh vật, mang theo rắn hổ mang tiểu yêu đang sợ hãi bất an, lái xe thẳng tới hồ thôn.
Một đường chạy vội, rất nhanh Trần Hạo liền quay lại hồ thôn.
Vừa mới tiến vào thôn, Trần Hạo liền phát hiện bên ngoài viện của Bạch Nguyên Hạo tụ tập không ít người, cũng có một vài hồ ly đang quan sát.
Trần Hạo híp mắt lại, dừng xe đi xuống. Hỏi một lão phụ nhân:
- Bác gái, xảy ra chuyện gì thế?
Lão phụ nhân thở dài nói:
- Là Nguyên Hạo xảy ra chuyện, hài tử này đi vào hồ thôn chúng ta nhiều năm, vẫn luôn rất không tệ, làm sao tuổi quá trẻ, lại đột nhiên muốn tự sát.
Cái gì?
Trần Hạo trợn tròn mắt.
Bạch Nguyên Hạo tự sát? Gia hỏa này cũng quá quả quyết đi.
Vội vàng tiến vào trong tiểu viện, sau đó Trần Hạo thấy được Bạch Nguyên Hạo nằm trên mặt đất, thất khiếu chảy máu, chết không nhắm mắt.
Trên người hắn còn lưu lại nhân khí, hiển nhiên là vừa mới chết không lâu.
Dò xét một chút, ánh mắt Trần Hạo rơi vào tay Bạch Nguyên Hạo.
Tay của hắn gắt gao nắm lấy, mơ hồ có thể nhìn thấy nắm chặt một đồ vật.
Trần Hạo ngồi xổm xuống, mở nắm tay của Bạch Nguyên Hạo ra, lấy ra một cái cục giấy.
Mở cục ra giấy, phía trên dùng máu viết bốn chữ.
Ta không cam tâm!
Bốn chữ, từng nét đều thấm đẫm máu tươi, từ phía trên phảng phất có thể cảm nhận được tâm tình bi phẫn tuyệt vọng của Bạch Nguyên Hạo.
Trần Hạo im lặng.
Gia hỏa này, tất cả mọi hành động, đều vì một thứ, đó là tu hành!
Nhưng là không có thiên phú chính là không có thiên phú, mặc ngươi đau khổ giãy dụa, cuối cùng cũng chỉ uổng phí tâm tư mà thôi.
Thở dài một tiếng, Trần Hạo đứng dậy, ánh mắt xoay chuyển, chợt nhìn về phía phòng ốc bên trong, sau đó đi vào.
Tại trong phòng ngủ của Bạch Nguyên Hạo, Trần Hạo thấy được hồn phách của Bạch Nguyên Hạo, nó trốn ở nơi âm u hẻo lánh, không phát ra tiếng động.
Trần Hạo nhìn hồn phách, mở miệng nói:
- Hiện thân đi.
Hồn phách phun trào một cái, cuối cùng từ nơi hẻo lánh đi ra, huyễn hóa thành hình người, chính là Bạch Nguyên Hạo.
- Trần đạo trưởng, đắc tội rồi.
Bạch Nguyên Hạo khẽ khom người, mở miệng nói xin lỗi.
Trần Hạo mặt không biểu tình, hỏi:
- Đáng giá không?
Bạch Nguyên Hạo nói:
- Đạo trưởng là thiên chi kiêu tử, sẽ không hiểu loại tâm tình của người biết tu hành tồn tại, biết khả năng trường sinh, nhưng ngay cả một cơ hội theo đuổi đều không có như tôi, tôi chỉ hận trời cao bất công, không cho tôi một cơ hội.
Trần Hạo lắc đầu:
- Tôi hiểu, nhưng tôi lại biết anh đây là không phải cầu đạo, đây là tâm ma, tu hành không đơn giản như anh nghĩ, trường sinh càng là hi vọng xa vời ức vạn khó cầu. Nếu như trời cao cho anh cơ hội có thể Nhập Đạo, sau đó thì sao? Bây giờ là thời tu hành mạt pháp, liền tiên thiên đều không thể được, anh cảm thấy anh có thể vượt trội những tu sĩ khác, thành tựu tiên thiên? Có phải là đến lúc đó anh không chiếm được, lại muốn trách trời cao không cho anh một cơ hội?
Được rồi, trời cao lại cho anh thêm một cơ hội, để anh thành tựu tiên thiên, nhưng tiên thiên cũng không thể trường sinh, anh có phải lại muốn hận trời không cho ngươi trường sinh hay không? Tu hành a tu hành, muốn tu đạo thì phải tu tâm trước, tâm bất chính, nhập đạo cũng là tà đạo.
Bạch Nguyên Hạo:
- . . .
Trần Hạo thở dài nói:
- Chuyện anh nhằm vào tôi, anh đã dùng cái chết hoàn lại, nhân quả với tôi đã tiêu tan, tôi không truy cứu nữa. Nhưng anh lại trợ giúp Hoàng tiên nãi nãi, đây là hành vi đắc tội Thử yêu và Hồ tộc, ngay cả Ban Ngành Liên Quan cũng không dung được anh, đến lúc đó cũng không phải đơn giản chỉ là cái chết như vậy, anh sẽ liên lụy đến gia đình mình, thậm chí bạn bè cũng bị vạ lây, hết thảy những thứ này, đều bởi vì tội lỗi trong nhất niệm của anh, anh chớ nên hối hận.
Nói xong, Trần Hạo không chút do dự xoay người liền đi.
Bạch Nguyên Hạo đưa tay muốn nói cái gì, nhưng là sau khi hé miệng, thế nào cũng nói không ra, chỉ là ánh mắt đã không còn cách nào bình tĩnh.
Ra khỏi nơi ở của Bạch Nguyên Hạo, Trần Hạo lại về tới viện tử nơi mà Hồ Tiên Phong an bài cho mình, lần nữa ở lại.
Tới gần chạng vạng tối, Trần Hạo đang tĩnh tọa khôi phục pháp lực mở mắt ra, nhìn về phía ngoài cửa.
Hắn cảm nhận được yêu khí của Hồ Tiên Phong đang chờ ở bên ngoài.
Thu liễm pháp lực, đưa về đan phủ, Trần Hạo đi ra khỏi phòng, quả nhiên thấy được lão hồ ly.
- Trần đạo hữu, ta nói trước một câu, đây thật không phải là ta lừa ngươi, ta chưa bao giờ nghĩ đến, Hoàng tiên nãi nãi thế mà trốn ở nơi này của ta, mà Bạch Nguyên Hạo còn làm nội ứng cho nó, nếu đạo hữu không tin, ta có thể lấy đạo tâm thề, nếu ta lừa ngươi, thiên địa bất dung.
Hồ Tiên Phong nhìn thấy Trần Hạo, vội vàng trước giải thích một câu.
Trần Hạo cười nói:
- Hồ đạo hữu nói đùa, chỉ bằng vào quan hệ giữa Hoàng gia và Hồ gia, ta cũng tin tưởng ngươi sẽ không bao che Hoàng tiên nãi nãi, càng sẽ không để Hoàng tiên nãi nãi ở nơi này của ngươi độ kiếp, làm như thế, chính là tự đem chính mình đặt vào bẫy.
Hồ Tiên Phong thở dài một hơi, lúc này mới thở dài nói:
- Thật sự là xin lỗi đạo hữu, không nghĩ tới Bạch Nguyên Hạo thế mà lại làm ra chuyện phát rồ như thế, nó vì muốn tu hành nên đã điên rồ rồi, coi như có thể tu hành, tương lai cũng khó đi theo chính đạo, cháu của lão hữu làm ra hậu quả như vậy, ta cũng có lỗi.
Sau khi nói xong, Hồ Tiên Phong nhìn về phía Trần Hạo, hỏi:
- Đạo hữu, ngươi gặp Hoàng tiên nãi nãi, không biết có bị thương hay không? Nếu có, hết thảy đều do Hồ tộc chịu trách nhiệm.
Trần Hạo nói:
- Nói tới cái này thật là có, đã Hồ đạo hữu nhiệt tình như vậy, vậy ta cũng không khách khí, ngươi nhìn.
Nói, Trần Hạo vung tay lên, thả ra thi thể giả thân tách rời kia của Hoàng tiên nãi, lúc này mới nói:
- Hoàng tiên nãi nãi muốn đoạt thân thể ta cho Bạch Nguyên Hạo dùng, kết quả bị ta chém giả thân, phá trăm năm đạo hạnh, thù này đã kết, Hồ đạo hữu ngươi nói muốn giúp ta gánh chịu, nói chuyện phải giữ lời.
Hồ Tiên Phong:
- . . .