Chương 271: Kết Thúc
- Ba trăm năm ân ân oán oán, hôm nay lại trùng phùng.
Nghe Tôn Nguyệt mở miệng nói ra như thế, Trần Hạo sợ ngây người, mặt tỏ vẻ tò mò nhìn Tôn Nguyệt.
Tôn Nguyệt cũng không giải thích, mà là đi tới trước mặt hồn phách của Tôn Nguyệt, vươn tay, nhu hòa vuốt ve hồn phách, động tác kia, tựa hồ như người yêu, vô cùng ôn nhu.
Sau khi vuốt ve, đột nhiên Tôn Nguyệt nắm tay lại, két một tiếng, đem hồn phách của Tôn Nguyệt bóp tan ra.
Trần Hạo:
- . . .
Hồ Tiên Phong:
- . . .
Bọn linh vật:
- . . .
- Chấm dứt, rốt cục chấm dứt, ân oán kiếp trước, tan thành mây khói, từ đây hồn quy thiên địa, ai cũng không nợ ai.
Sau khi Tôn Nguyệt bóp nát hồn phách của Tôn Nguyệt, trên mặt lộ ra một tia mỉm cười, tựa hồ thản nhiên, lại tựa hồ như được giải thoát.
Nói xong, Tôn Nguyệt nhìn về phía đám Trần Hạo, cười nói:
- Rất xin lỗi, bởi vì ân oán dây dưa giữa ta với sư muội, ảnh hưởng tới các ngươi, nhưng chuyện này đã kết thúc, ta lập tức cũng sẽ hồn phi phách tán, có chuyện gì muốn hỏi, đều có thể hỏi.
Trần Hạo:
- . . .
Mẹ ngươi, vừa rồi ngươi nói rằng mình sẽ nói, hiện tại lại muốn ta hỏi? Ta mẹ nó biết cái gì mà hỏi?
Tựa hồ nhìn ra tâm tư của Trần Hạo, Tôn Nguyệt cười nói:
- Chuyện cũ của ta với sư muội, không đủ thành đạo, bất quá là tam thế oán chú thôi, ta nói chuyện muốn hỏi, là bất luận chuyện gì mà các ngươi muốn biết đến, ta đều có thể trả lời.
Trần Hạo giật mình.
Đậu đen rau muống, thật hay giả, ngươi trâu bò như vậy?
Hồ Tiên Phong lại đột nhiên nói:
- Ngươi là truyền nhân của Thiên Cơ Môn đã thất truyền ba trăm năm!
Tôn Nguyệt mỉm cười gật đầu:
- Không sai, ta chính là truyền nhân của Thiên Cơ Môn đời thứ mười bảy Diệp Huyền Cơ, đáng tiếc, thành cũng thiên cơ, bại cũng thiên cơ, ta cuối cùng gặp báo ứng. Bây giờ thời gian của ta không nhiều lắm, chư vị đạo hữu cũng coi như đã giúp ta chấm dứt tâm nguyện, ta có thể trong khoảng thời gian cuối cùng, giúp các ngươi giải đáp ba vấn đề.
Ánh mắt của Trần Hạo sáng lên, nói:
- Vậy thì tốt, ta muốn hỏi một chuyện, ngươi có biết một khối tuyết ngọc lệnh, viết chữ cổ triện.
Nói xong, Trần Hạo tỏ vẻ chờ mong nhìn Tôn Nguyệt.
Đây chính là nhiệm vụ của hắn, thế nhưng là thiên địa mênh mông, Trần Hạo liền đi nơi nào tìm đều không biết, làm sao có thể tìm tới? Bây giờ gặp dạng cao nhân trâu bò này, đương nhiên phải hỏi một chút.
Tôn Nguyệt nhìn chăm chú Trần Hạo một lát, đột nhiên trầm mặc, một lát sau, Tôn Nguyệt mở miệng nói:
- Mộ trong mộ, huyền trong huyền, phá huyết lộ, phần giả tiên, nhật nguyệt hội tụ thì sẽ nhìn thấy ngọc lệnh.
Trần Hạo: (⊙. ⊙)
Đại lão ơi, ngươi có thể nói tiếng người hay không, ngươi nói cái này, ta nghe hoàn toàn không hiểu.
Tôn Nguyệt sau khi nói xong, mỉm cười nói:
- Đây là ta từ trên người đạo hữu nhìn thấy một tuyến huyền cơ lấy được lời bình luận, nếu muốn lấy được ngọc lệnh, cần tự đạo hữu lĩnh ngộ, mà một tuyến huyền cơ này cũng không phải là chú định, mà ngẫu nhiên mà biến, cơ hội chỉ có một lần, một khi bỏ lỡ, đạo hữu muốn lấy ngọc lệnh sợ là sẽ không thành.
Trần Hạo im lặng.
Nói mơ hồ cũng thôi đi, thế mà cơ hội chỉ có một lần? Vậy nếu như sơ sót, nhiệm vụ này sẽ không biến thành tử nguyện sao? Thế nhưng nhìn ý tứ của Tôn Nguyệt này, có thể nói cũng chỉ có thế, Trần Hạo chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp nhận, yên lặng nhẩm lại mấy lời nói này mấy lần, về sau không có việc gì liền suy nghĩ một chút.
Nhìn Trần Hạo hỏi thăm đạt được đáp án, nhãn tình Hồ Tiên Phong sáng lên, vội vàng nói:
- Ta cũng có một vấn đề, ta muốn hỏi Linh Hồ của tộc ta đi nơi nào?
Tôn Nguyệt nhìn về phía Hồ Tiên Phong, tựa hồ đang xem xét cái gì, nhìn, nhìn, nhìn, nhìn, nhìn. . .
Trần Hạo cảm thấy không được bình thường, liền vội vàng tiến lên, sau đó mắt trợn tròn.
- Hồ đạo hữu, Tôn Nguyệt này, hình như là chết rồi.
Hồ Tiên Phong:
- . . .
Mẹ nó, vừa nói là trả lời ba vấn đề mà, đây mới là cái thứ hai, Trần đạo hữu hỏi ngươi đáp, ta hỏi, ngươi lại chết, ngươi có ý gì?
Trần Hạo im lặng nhìn về phía Hồ Tiên Phong:
- Đạo hữu, có phải là vấn đề ngươi hỏi quá lớn hay không, người ta thôi diễn bị phản phệ, kết quả đem mình táng thân vào.
Hồ Tiên Phong:
- . . .
Hình như, cũng có chút đạo lý, dù sao thôi diễn một con Lục Vĩ Linh Hồ, mà lại mất tích hơn sáu trăm năm, Diệp Huyền Cơ này cũng chỉ là một hồn phách, đoán chừng lực lượng cũng có hạn.
Không được, làm sao có thể thừa nhận như thế này.
Hồ Tiên Phong vội vàng nói:
- Đoán chừng là nó đã đến giờ, ài, để đạo hữu nhặt được tiện nghi.
Trần Hạo:
- . . .
- Đúng rồi, cái tam thế oán chú này là cái gì?
Trần Hạo nhớ lại lời của Tôn Nguyệt, tò mò hỏi.
Ngữ khí của Hồ Tiên Phong ngưng trọng nói:
- Đây là một loại độc chú, hồn linh làm dẫn, vận mệnh dẫn dắt, dù là tử vong cũng không thể tiêu trừ, một khi trúng loại oán chú này, cho dù cách thiên sơn vạn thủy, cũng sẽ có cơ hội trùng phùng, sau đó chú ngôn thôi động, thành thù địch lẫn nhau. Phải luân hồi ba lần mới có thể giải trừ.
Trần Hạo cả kinh nói:
- Đáng sợ như vậy! Nói cách khác, Tôn Nguyệt này và Diệp Huyền Cơ chính là vận mệnh chú định bọn họ sẽ trùng phùng, sau đó chấm dứt nhân quả.
Hồ Tiên Phong lắc đầu nói:
- Cũng không thể nói như vậy, vận mệnh thay đổi trong nháy mắt, không có chuyện gì chú định hết, cái này cần các loại trùng hợp, còn phải có người hỗ trợ mới được. Tỉ như lần này, nếu như Bạch Nguyên Hạo đầu thai, Diệp Huyền Cơ kia liền không có cách nào thức tỉnh, nếu như Bạch Nguyên Hạo chính là đời thứ ba của Diệp Huyền cơ, vậy sau khi hắn đầu thai, tam thế oán chú ở giữa Diệp Huyền Cơ và Tôn Nguyệt coi như tiêu trừ, Diệp Huyền Cơ cũng không thể thức tỉnh nữa.
Trần Hạo:
- . . .
Nghe ý tứ này của ngươi, làm sao cảm giác giống như là lỗi của ta thế.
Nếu như ta không đến từ đường, không phát hiện Tôn Nguyệt, không động tâm muốn thu đồ, cái tam thế oán chú này sợ là khó mà xuất hiện.
- Khụ khụ, ta biết rồi, đa tạ Hồ đạo hữu giải thích, à, không sao rồi, chúng ta liền đi về trước.
Trần Hạo gượng cười một tiếng, quay người mang theo đám linh vật rời đi.
Hồ Tiên Phong nhìn theo bóng lưng Trần Hạo, lại nhìn xem Tôn Nguyệt đã chết, trong lúc nhất thời cảm giác có chút lộn xộn.
Giống như mọi chuyện phát triển có chút không đúng.
Đã nói là cùng một chỗ thu đồ, sau đó cùng Hồ gia minh hữu nữa mà?
Hiện tại được rồi, Tôn Nguyệt đã xảy ra chuyện, mà Bạch Nguyên Hạo thế mà lại cùng Tôn Nguyệt là tam thế oán chú, chuyện này đã vượt ra ngoài ý định rồi.
Nhưng nếu phát triển như thế, nó cũng không ngăn cản được, cũng thôi đi.
Thế nhưng, vì sao lại như vậy, Trần đạo hữu hỏi được một vấn đề, đạt được đáp án, mà mình, lông đều không có lấy được một cái, mẹ nó, Tôn Nguyệt là ta phát hiện trước mà.
Hồ Tiên Phong muốn khóc, lại khóc không ra.
Sau khi quay lại chỗ ở, Trần Hạo cũng thở dài, từ khi đi theo Hoàng Thượng đi tới nơi này, toàn gặp được những chuyện ky kỳ cổ quái, còn kém chút nữa bồi cả mạng mình vào.
Thôi, chờ xử lý xong chuyện với Hoàng tiên nãi, vẫn nên nhanh chóng rời đi, làm nhiệm vụ để tăng đạo hạnh, kiếm thần thông mới là chính đồ của mình.
Chờ đến ban đêm, Trần Hạo thả Hùng lão sư và đám tiểu quỷ ra, lúc đang chuẩn bị đóng cửa tu luyện Chưởng Tâm Lôi, Hoàng gia tổ nãi nãi lại tới.
Lần này, nó trực tiếp mang theo một nhóm lớn đồ vật đến đây.
- Trần đạo hữu, yêu cầu của ngươi ta đã nói với Hoàng tiên nãi, Hoàng tiên nãi đồng ý dùng ba mươi quyển đạo kinh, mười viên Bổ Nguyên Đan, năm viên Linh Thạch, mười giọt thạch nhũ đến giao dịch. Đồ vật ta cũng mang đến, đây là ranh giới cuối cùng của chúng ta, nếu như đạo hữu không đáp ứng, vậy ta liền mang theo đồ vật trở về.
Hoàng gia tổ nãi nãi rất là nghiêm túc nói.
Trần Hạo đang muốn rời đi, nghe vậy không chút do dự nói:
- Được, ta đồng ý.
Sau khi nói xong, Trần Hạo vung tay lên, liền thả ra dây thừng hoàng tiên bị hắn thu nhập vài Tụ Lý Càn Khôn.
Sau khi Hoàng tiên dây thừng rời khỏi Tụ Lý Càn Khôn liền run rẩy một cái, sau đó đột nhiên hóa thành một đạo hoàng quang phá không mà đi.
Hoàng gia tổ nãi nãi thở dài một hơi, đối Trần Hạo ôm trảo nói:
- Đa tạ đại ân của đạo hữu, lão thân cáo lui trước.
Dứt lời, Hoàng gia tổ nãi nãi quay người chạy như bay.
Lúc này, Hồ Tiên Phong vừa vặn chạy đến, nhìn Hoàng gia tổ nãi nãi rời đi, mắt hồ trừng lớn, trơ mắt nhìn nó rời đi, sau đó mới vào nhà, vội vàng nói:
- Đạo hữu, chuyện gì xảy ra? Ngươi đáp ứng giao dịch?
Trần Hạo gật đầu:
- Hoàng gia tổ nãi nãi mang đến ba mươi quyển đạo kinh, mười viên Bổ Nguyên Đan, năm viên Linh Thạch, mười giọt thạch thũ, ta đã đồng ý.
Hồ Tiên Phong thở dài một hơi:
- Như thế còn tốt, không có ăn thiệt thòi quá.
Sau đó ánh mắt Hồ Tiên Phong sáng rực nhìn Trần Hạo, có chút chờ mong.
Trần Hạo cười nói:
- Hồ đạo hữu yên tâm, chuyện ta đã đáp ứng, sẽ không đổi ý, mười giọt thạch nhũ, đạo hữu cầm lấy đi.
Hồ Tiên Phong nói:
- Không cần, đã nói hai giọt chính là hai giọt.
Nói xong Hồ Tiên Phong từ bên trong đám đồ vật Hoàng gia tổ nãi nãi mang đến lật ra một cái bình ngọc nhỏ, sau đó mở ra, nhũ hương tỏa ra bốn phía.
Hồ Tiên Phong vội vàng há mồm phun ra một cái hộp, sau đó từ trong bình ngọc nhỏ đổ ra hai giọt, thận trọng lại nuốt vào trong bụng.
Lúc này, đám linh vật bị hương khí hấp dẫn vây quanh, tỏ vẻ ngạc nhiên khát vọng nhìn về phía bình ngọc nhỏ.
Hồ Tiên Phong vội vàng muốn đắp lên, Trần Hạo mở miệng nói:
- Đạo hữu không cần.
Nói, Trần Hạo tiếp quá tiểu bình ngọc đối với mấy con linh vật nói:
- Cùng Hoàng tiên nãi chiến một trận, các ngươi cũng xuất lực, hiện tại bắt đầu ban thưởng, đến, mỗi con một giọt.
Đám linh vật lập tức hưng phấn, vội vàng xúm lại, từng con chờ mong nhìn Trần Hạo.
Trần Hạo từ mèo mun bắt đầu, tại trong miệng nó nhỏ một giọt, sau đó gà ngốc, Bạch Lộ, lam hồ điệp.
Theo thạch nhũ uống vào, bốn con vật lập tức yêu khí bành trướng, khí tức tăng vọt.
Bạch Lộ cũng không rõ ràng lắm, khí tức của mèo mun và gà ngốc, cơ hồ tăng lên một phần ba.
Mà kinh người nhất là lam hồ điệp, khí tức tăng lên không bao nhiêu, nhưng là cái cánh nho nhỏ vừa mới mọc ra kia, giờ phút này mắt trần có thể thấy lớn lên, trong phút chốc, liền trở nên lớn nhỏ như nhau. Run rẩy một cái, lam hồ điệp liền bay lên, phát ra tiếng cười vui vẻ.
Trần Hạo thấy thế, lúc này mới hài lòng thu hồi bình ngọc nhỏ.
Hồ Tiên Phong:
- . . .
Mẹ nó, thạch nhũ này cứ dùng như vậy sao? Còn lập tức dùng bốn giọt! Trần đạo hữu này, ngươi thật sự là quá hào phóng.
Tựa hồ nghĩ đến cái gì, Hồ Tiên Phong nhỏ giọng nói:
- Trần đạo hữu, ngươi có phải có sở thích nuôi linh sủng hay không? Hắc Hồ tộc cũng có mấy con Hắc Hồ có linh tính, dáng dấp rất đẹp, đợi lát nữa ta đưa tới cho ngươi nhìn xem? Ngươi yên tâm, mặc dù là đồng tộc của ta, nhưng là sau khi tặng cho ngươi, ngươi muốn thế nào đều được, chỉ cần có chỗ tốt gì, nhớ kỹ tùy tiện phân chia chút liền được rồi.
Trần Hạo:
- . . .
Mèo mun meo ô một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Hồ Tiên Phong, ý vị không rõ.
- Khụ khụ, Hồ đạo hữu nói đùa, ta không phải thích nuôi linh sủng, mấy con này đều là đạo hữu của ta, cùng nhau tu hành mà thôi, có việc cùng một chỗ gánh chịu, có chỗ tốt cùng một chỗ chia sẻ nha, à, đúng rồi, chuyện này kết thúc, ta cũng không cần thiết ở lại nữa, dự định ngày mai liền xuất phát, tiếp tục hành đạo.
Trần Hạo gượng cười nói.
Hồ Tiên Phong sững sờ, vội vàng nói:
- Như vậy sao được, ta đều chưa chiêu đãi tốt mà, mà Hồ tộc tàng thư của ta, đạo hữu còn chưa xem qua mà.
Trần Hạo cười nói:
- Có cơ hội ta sẽ lại đến, đến lúc đó cũng có thể xem, hiện tại đạo tâm động, nếu dừng lại sẽ có trướng ngại cho tu hành, vẫn là nên rời đi thì tốt hơn.
Hồ Tiên Phong nhìn Trần Hạo một cái thật sâu, thở dài nói:
- Thôi được, đạo hữu là bạn của Hoàng hồ, hồ thôn của ta vĩnh viễn hoan nghênh, ngươi tùy thời đều có thể trở về.