Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui

Chương 272: Bạn Học Cũ Gặp Tà

Chương 272: Bạn Học Cũ Gặp Tà

Hôm sau, trời trong gió nhẹ, vạn dặm không mây.
Sáng sớm, Trần Hạo liền đem đồ chất lên xe, nên thu thập thì thu thập, sau đó ăn một bữa sáng phong phú do Hồ Tiên Phong chuẩn bị, sau đó lái xe xuất phát, rời khỏi hồ thôn.
Nhìn bóng xe đi xa, Hồ Tiên Phong cũng chỉ có thể thở dài. Phí hết tâm tư, chung quy là duyên cạn, không thể hợp tác. Có lẽ, chờ Hoàng hồ xuất thế, mới có cơ hội.
Một đường tiến lên, chạy rất nhanh, lần này, Trần Hạo gặp được thành trấn cũng không dừng lại, mà là trực tiếp xuyên qua.
Lão hồ ly nói đúng, Hoàng tiên nãi tổn thất trăm năm đạo hạnh, chuột yêu khẳng định sẽ có động tác, các loại minh tranh ám đấu không ngừng, chính là một cái vòng xoáy lớn, mình thật vất vả mới thoát khỏi vòng xoáy, cũng không thể lại bị dây dưa vào bên trong, lựa chọn tốt nhất vẫn là rời xa nơi này.
Thiên hạ to lớn, âm hồn vô số, chỗ nào không thể làm nhiệm vụ, không thể bởi vì nhỏ mà mất lớn.
Lái xe nửa ngày, vượt quãng đường mấy trăm dặm, đến lúc buổi trưa, Trần Hạo thấy được một cái biển báo giao thông.
An Khánh, năm cây số.
Nhìn thấy biển báo giao thông, Trần Hạo cười.
Đến một mục tiêu khác ở phương bắc, thăm bạn học cũ, rốt cục sắp tới nơi rồi.
Bạn học cũ nhà không ở trong nội thành, mà ở thị trấn nhỏ vùng ngoại thành, Trần Hạo căn cứ theo biển chỉ dẫn, một đường đi vòng, hơn nửa canh giờ, xuyên qua An Khánh đi tới một chỗ gọi là An Đài Trấn.
Lúc này đã là gần bốn giờ chiều, Trần Hạo cũng không có thông báo cho bạn học cũ, mà là tiến vào trong thị trấn, nghe nói bạn học ở khu đường mới.
Quanh đi quẩn lại, Trần Hạo rốt cục nhìn thấy đường đi, sau đó chậm rãi tìm kiếm, rốt cục dừng lại bên ngoài một tiệm ăn.
Tiệm ăn có tên "Gà ba vị Bạch gia". Chính là trong nhà bạn học cũ Bạch Kính Nông kinh doanh, mấy năm đại học, không ít lần nghe y nói khoác nhà mình làm gà chính tông, là truyền nam không truyền nữ danh tiếng lâu năm. Đáng tiếc khoảng cách quá xa, một mực không có cơ hội tới.
Giờ phút này nhìn thấy, quả nhiên khách hàng không ít, tình hình buôn bán có vẻ không tệ.
Trần Hạo nhếch miệng lên, dừng xe xong, để mấy con linh vật chờ trên xe, sau đó hắn thoải mái nhàn nhã đi tới tiệm ăn uống.
Tiến vào trong tiệm, liền có một phục vụ viên đi lên hỏi thăm:
- Quý khách, đi mấy người?
Trần Hạo nói:
- Một người.
- Vậy mời ngài tới bên này.
Người phục vụ dẫn Trần Hạo đến một cái cái bàn nhỏ, tiếp tục nói:
- Quý khác muốn ăn cái gì?
Trần Hạo nói:
- Đến nơi này, đương nhiên là ăn ba vị. . . À, được rồi, không ăn gà, tôi tìm đến người.
Lúc đầu dự định gọi vài món thức ăn, sau đó ăn uống xong rồi để Bạch Kính Nông ra miễn phí, cũng coi như cho bạn học cũ một niềm vui ngoài ý muốn.
Nhưng Trần Hạo lại nhớ tới gà ngốc, mặc dù nói gà ngốc tựa hồ nghĩ thoáng hơn rồi, nhưng thân là tiểu đồng bọn, mình vẫn phải tự giác một chút thì tốt hơn.
Tìm người? Người phục vụ sửng sốt.
Đến tiệm cơm không ăn cơm, tìm người nào?
Trần Hạo nói:
- Tôi là bạn học của Bạch Kính Nông, làm phiền anh giúp tôi gọi Bạch Kính Nông ra được hay không.
Người phục vụ tựa hồ hơi mê mang một chút, sau đó kịp phản ứng:
- Cậu nói tìm ông chủ nhỏ ư, à, cậu không biết chuyện của ông chủ nhỏ ư?
Trần Hạo sửng sốt:
- Thế nào? Bạch Kính Nông xảy ra chuyện gì rồi sao?
Người phục vụ gật đầu nói:
- Đúng vậy, ông chủ nhỏ bị tai nạn xe, đã nằm viện hơn nửa tháng, lão bản của chúng tôi cũng là đóng cửa hơn mười ngày, ba ngày trước mới mở cửa lại.
Trần Hạo lập tức đứng lên, kinh ngạc nói:
- Làm sao xảy ra tai nạn xe cộ? Có nghiêm trọng không? Nằm ở bệnh viện nào. . . Được rồi, lão bản của các anh có ở đây hay không?
Người phục vụ nói:
- Lão bản không có ở nhà, nhưng bà chủ vừa mới tới, bà ấy mỗi ngày đều lấy một phần canh gà mang đi bệnh viện, tôi đi giúp anh hỏi một chút.
Nói xong phục vụ viên bước nhanh ra.
Mày Trần Hạo nhăn lại.
Bạch Kính Nông này làm cái gì, tại sao lại xảy ra tai nạn xe? Hắn không phải nói mình là tài xế kỳ cựu à, tài xế lỳ cựu sao lại lật xe rồi?
Không bao lâu, người phục vụ dẫn theo một người phụ nữ trung niên đi tới.
Người phụ nữ trung niên này hơi mập, nhưng thân cao làn da trắng, ăn mặc cũng rất thỏa đáng, có chút dáng vẻ của phu nhân, chỉ là nhìn có chút tiều tụy.
Trần Hạo trước kia đã xem qua album ảnh của Bạch Kính Nông, bên trong có không ít ảnh chụp của bốn người nhà hắn, vừa nhìn thấy người phụ nữ trung niên liền đã nhận ra.
Liền vội vàng đứng lên, Trần Hạo hô:
- A di, ngài khỏe không, con tên là Trần Hạo, là bạn học của Bạch Kính Nông.
Phụ nữ trung niên nghe vậy, lộ ra một nụ cười:
- Dì biết con, con là bạn cùng phòng với Kính Nông, trước kia Kính Nông cũng không ít lần nói với chúng ta chuyện của con, là vừa tới sao? Đã ăn gì chưa?
Trần Hạo nói:
- Ăn cơm không cần vội, con vừa rồi nghe phục vụ nói Kính Nông bị tai nạn xe? Dì à, đã xảy ra chuyện gì thế? Kính Nông bị thương có nặng hay không?
Phụ nữ trung niên thở dài nói:
- Bị thương cũng không nặng, bị thương ngoài da, nhưng lo lắng nhất chính là nó vẫn bất tỉnh, đã nằm viện hơn mười ngày, đến bây giờ vẫn còn hôn mê, bệnh viện cũng không kiểm tra ra được vấn đề gì, một mực giữ lại viện quan sát, nếu không phải nhìn nó không có chuyện gì khác, cửa hàng này của chúng ta đều không còn tâm tình mở lại nữa.
A?
Xảy ra tai nạn xe cộ, người không sao, nhưng vẫn còn bất tỉnh? Có vấn đề.
Ánh mắt của Trần Hạo khẽ nhúc nhích, mở miệng nói:
- Dì à, dì có thể dẫn con đi thăm cậu ấy không?
Phụ nữ trung niên nói:
- Con vừa mới tới, chúng ta cũng chưa kịp chiêu đãi, nếu không ăn chút cơm rồi đi.
Trần Hạo cười nói:
- Không cần đâu dì, trước thăm Kính Nông về rồi tính.
Phụ nữ trung niên nhìn thấy Trần Hạo kiên trì, đành phải gật đầu:
- Vậy cũng được, con đợi dì một chút, dì mang một ít đồ vật theo.
Rất nhanh, phụ nữ trung niên chuẩn bị kỹ càng, mang theo một hộp cơm liền đi ra.
Trần Hạo chủ động lái xe tới, nói phụ nữ trung niên khỏi lái xe, hắn chở bà lái xe tiến về nội thành.
Trên đường đi, Trần Hạo hỏi thăm nguyên nhân Bạch Kính Nông xảy ra tai nạn xe.
Phụ nữ trung niên liền kể lại.
Thì ra Bạch Kính Nông sau khi tốt nghiệp, ở lại trong tiệm để hỗ trợ, đi theo cha học kinh doanh, dự định tiếp nhận tiệm cơm.
Kỳ thật cũng không cần học tập, từ nhỏ đã nhìn tới lúc lớn, lúc không có việc gì cũng đi theo giúp, trên cơ bản đều hiểu, cho nên phải chuyện cần bận rộn cũng ít đi, Bạch Kính Nông tính tình trẻ tuổi, nhàm chán ngồi không yên, liền lái cái xe mới do cha mua cho hắn sau khi tốt nghiệp đi dạo khắp nơi, hô bạn gọi bè, rất là tiêu sái.
Cũng may Bạch Kính Nông cũng hiểu chuyện, không khoe khoang, lúc đầu cũng để cho người ta yên tâm.
Thế nhưng là chẳng ai ngờ rằng, nửa tháng trước Bạch Kính Nông cùng bạn bè ở trong thành phố chơi đến nửa đêm, ở trên đường trở về kết quả là bị tai nạn xe.
Tai nạn xe kia cũng rất quỷ dị, cũng không đâm vào nhau, cũng không đụng phải cái gì, nhưng là xe vọt thẳng ra đường cái, sau đó Bạch Kính Nông liền hôn mê, cho đến hôm nay cũng chưa tỉnh lại.
Nghe được lời này, ánh mắt của Trần Hạo lấp lóe, nhạy cảm phát giác trong đó khẳng định có vấn đề.
Nhưng có phải thật sự có quan hệ với linh dị hay không, vậy phải đến xem Bạch Kính Nông mới biết được.
An ủi người phụ nữ trung niên vài câu, Trần Hạo bình ổn lái xe, nửa giờ sau, đi tới bệnh viện thị trấn.
Dừng xe xong, Trần Hạo cùng người phụ nữ trung niên đồng hành, đi vào trong bệnh viện.
Vừa đi, Trần Hạo vừa quan sát bệnh viện.
Cơ hồ không có khác nhau, âm khí rất nặng, có âm hồn tồn tại, ẩn núp ở các nơi.
Nhưng bây giờ không phải lúc làm nhiệm vụ, Trần Hạo cùng đi với người phụ nữ trung niên vào một cái phòng bệnh trên lầu ba khu nội trú, liền thấy Bạch Kính Nông đang nằm trên giường bệnh, hôn mê bất tỉnh.
Bạch Kính Nông lớn hơn mình mấy tháng, dáng người cao lớn, có chút mập mạp, nhưng giờ phút này, nhìn cậu ta gầy đi không ít.
Nhưng sau khi Trần Hạo quan sát tỉ mỉ, xác định ý nghĩ của mình.
Lão Bạch quả thật bị trúng tà.
Bởi vì, hồn phách của cậu ta không ở đây.



Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất