Chương 270: Sống Chết
- Ta không đồng ý.
Tôn Nguyệt đột nhiên mở miệng, sắc mặt trang nghiêm.
Hồ Tiên Phong đang muốn gật đầu, đột nhiên sửng sốt.
Mẹ nó, ngươi cũng như thế ư!
Loại chuyện tốt như thế này, ai sẽ cự tuyệt? Ngươi là bị đổ nước vào não hay thế nào vậy?
- Vì sao?
Trần Hạo mở miệng trước, khá hứng thú hỏi.
Tôn Nguyệt chân thành nói:
- Con biết hai vị tiền bối có hảo tâm, nhưng con cũng có kiên trì của mình, nếu như muốn bái sư, vậy liền bái một người thôi, một mực theo, không thay đổi sơ tâm.
Trần Hạo kinh ngạc nhìn Tôn Nguyệt.
Lời này từ trong miệng một tiểu nữ hài nói ra, thật sự có chút kinh người, đặc biệt là ánh mắt nghiêm túc kia của cô bé, rất hiển nhiên nói chính là lời trong lòng.
Không hổ là thiên kiêu không người chỉ điểm, liền có thể một mình nhập đạo, loại tín niệm này, hẳn là sơ bộ đạo tâm của cô.
Nhưng Hồ Tiên Phong lại trợn tròn mắt.
Đậu đen rau muống, ta đây là tự đào hố chôn mình rồi!
Lúc trước chỉ là vì chiếm tiên cơ, lúc này mới nói chuyện thu đồ, không nghĩ tới hôm nay cái tiên cơ này lại thành trở ngại! CMN, ta thông minh như vậy, liền muốn chết yểu như thế này ư?
Chuyện này không được, đây là cơ hội của Hồ gia, không thể cứ như vậy bỏ qua được.
Hồ Tiên Phong đang muốn mở miệng, đột nhiên dị biến xuất hiện, nguyên bản Tôn Nguyệt đang nghiêm túc biểu lộ, đột nhiên kêu thảm một tiếng, rốt cuộc không bảo trì được thân ảnh, hóa thành một cái linh hồn quang đoàn.
Kinh biến này làm Hồ Tiên Phong cùng Trần Hạo giật nảy mình.
Sau đó sắc mặt của Hồ Tiên Phong đại biến, kinh hãi nói:
- Không tốt, có người muốn đoạt thân thể của Tôn Nguyệt. Nói xong Hồ Tiên Phong trực tiếp chạy ra ngoài, hóa thành một đạo khói xanh bay đi.
Trần Hạo muốn đuổi theo đuổi, lại đuổi theo không kịp, trơ mắt nhìn Hồ Tiên Phong biến mất, mặt mũi ngơ ngác.
Tình huống đây là như thế nào? Đoạt thân thể? Tôn Nguyệt không phải vẫn chưa chết sao, tại sao có thể có người muốn giành thân thể của cô bé?
Bất quá lão hồ ly kinh hãi như thế, tất nhiên sự tình rất nghiêm trọng.
Trần Hạo nhìn linh hồn Tôn Nguyệt một chút, yên lặng chờ đợi.
Không đến một giờ, lão hồ ly một lần nữa trở về, há mồm phun một cái, một vệt ánh sáng từ trong miệng phun ra, rơi xuống mặt đất sau hóa thành một người.
Trần Hạo nhìn kỹ, cùng Tôn Nguyệt giống nhau như đúc, chính là nhục thể của nàng.
Nhưng giờ phút này, cái nhục thân này lại là mở to mắt, còn sống!
Trần Hạo nhìn trợn mắt hốc mồm.
Linh hồn của Tôn Nguyệt đều ở chỗ này đây, thân thể này là tình huống như thế nào?
Sau khi bị lão hồ ly phun ra, Tôn Nguyệt lại rất bình tĩnh, sau khi nhìn thoáng qua Trần Hạo, liền giữ im lặng.
Hồ Tiên Phong tức giận nói:
- Bạch Nguyên Hạo, ngươi biết ngươi đang làm cái gì không?
Tôn Nguyệt không nói lời nào.
Trần Hạo kinh ngạc!
Bạch Nguyên Hạo? Mẹ nó, thân thể của Tôn Nguyệt bị Bạch Nguyên Hạo chiếm? Mẹ nó, ngươi đây còn không hết hi vọng, thế mà đem chủ ý đoạt xá đánh vào trên thân Tôn Nguyệt!
- Nguyên Hạo, ta đối với ngươi quá thất vọng, ngươi quả thực chính là sỉ nhục của Bạch đạo hữu.
Hồ Tiên Phong ngữ khí bi phẫn tiếp tục nói.
Tôn Nguyệt lúc này ngẩng đầu, nhìn về phía Hồ Tiên Phong, mở miệng nói ra tiếng nửa nam nửa nữ:
- Ta chỉ muốn tu hành, ta tin tưởng mình, chỉ cần ta có cơ hội, ta liền nhất định có thể tu luyện ra kết quả.
Hồ Tiên Phong cười lạnh:
- Ngươi cho rằng đoạt thân thể người khác liền có thể tu hành? Trò cười, tu đạo trước tu tâm, không có đạo tâm, ngươi có thể tu luyện cái rắm, nếu như ngươi còn có một chút lương tri, lập tức rời khỏi thân thể Tôn Nguyệt, ta có thể coi như việc này chưa từng xảy ra.
Bạch Nguyên Hạo quả quyết nói:
- Không có khả năng, đây là cơ hội duy nhất của ta, Hồ lão ngươi như còn coi trọng tình nghĩa với gia gia, vậy liền bỏ qua ta, để cho ta cố gắng một lần, nếu như ngươi không nguyện ý, vậy liền để thân thể này cùng một chỗ hủy diệt, tóm lại, cơ hội này ta tuyệt không buông tha.
- Ngươi, ngu xuẩn mất khôn!
Hồ Tiên Phong kém chút tức điên lên!
Lão hữu làm người tốt bao nhiêu, không nghĩ tới lại có một đứa cháu trai như thế này, hơn nữa còn cùng mình chung đụng mấy năm, đều không phát hiện ra hắn là loại người này! Loại ánh mắt nhìn người này, thất bại, thật sự là quá thất bại!
Trần Hạo lúc này mở miệng nói:
- Hồ đạo hữu, chẳng lẽ không có biện pháp gì trực tiếp khu trục nó ra?
Hồ Tiên Phong còn chưa mở miệng, Bạch Nguyên Hạo bất âm bất dương cười lạnh nói:
- Khu trục? Các ngươi có thể thử một chút, ta cam đoan trước khi các ngươi động thủ, phá hỏng cỗ thân thể này trước.
Trần Hạo lười nhác nói nhảm, trực tiếp một bước đi trên phía trước, đối với cái ót của Tôn Nguyệt vung tay chặt chặt xuống.
Tôn Nguyệt trừng mắt, thế mà không có hôn mê.
Trần Hạo:
- . . .
- Đến, tiếp tục đánh. Ta bây giờ còn chưa hoàn toàn chưởng khống cỗ thân thể này, các ngươi làm ra bất cứ thương tổn gì, đều chỉ là cỗ thân thể này.
Bạch Nguyên Hạo cười, nhìn rất đắc ý.
Trần Hạo cười lạnh:
- Vậy cũng không nhất định. Nói xong nắm Tôn Nguyệt lên, Thiên Cương Bộ di chuyển, bay lượn hướng trở lại viện tử.
Không bao lâu, lúc tới gần viện tử, Trần Hạo mở miệng hô:
- Tiểu Hắc, ăn cơm.
Meo ô!
Một tiếng mèo kêu, mèo mun từ trong phòng chạy vội ra, ánh mắt lóe sáng đánh giá xung quanh.
Trần Hạo nói ăn cơm, đó chính là ăn hồn! Chuyện tốt như vậy, càng nhiều càng tốt.
Trần Hạo trực tiếp đem thân thể Tôn Nguyệt nâng lên trước mặt mèo mun, nói:
- Tiểu Hắc, hút nội hồn trong cơ thể cô gái này ra.
Mèo mun: (⊙. ⊙)
Trần Hạo ngạc nhiên:
- Làm sao? Không làm được à? Nội hồn trong thân thể này không phải của bản thể, nó chính là một con quỷ.
Con mắt của mèo mun hơi động, quan sát tỉ mỉ Tôn Nguyệt, lúc này, quả nhiên phát hiện ra dị thường, sau đó mèo mun liếm miệng một cái, đối với Tôn Nguyệt há mồm khẽ hấp, một cỗ lực lượng quỷ dị bao phủ Tôn Nguyệt, sau đó phát ra lực kéo mãnh liệt.
Bạch Nguyên Hạo lúc đầu còn bình tĩnh, cảm giác được lực hút này, lập tức biến sắc, hoảng sợ muốn tránh thoát khỏi sự khống chế của Trần Hạo, nhưng mà Trần Hạo giữ rất chặt, y căn bản không tránh thoát được.
Mắt thấy hồn phách sắp bị túm ra bên ngoài thân thể, Bạch Nguyên Hạo cuống lên:
- Trần Hạo, mau dừng tay, nếu không ta sẽ phá hủy cỗ thân thể này, ta nói được thì làm được.
Trần Hạo lạnh lùng nói:
- Cho dù ngươi hủy, ta cũng phải để ngươi vĩnh viễn không siêu sinh, quả thật chưa thấy qua người nào buồn nôn như ngươi vậy, bỏ qua một lần, còn muốn tiếp tục tìm đường chết, vậy ngươi liền đi chết đi.
Trong khoảnh khắc, liền có một nửa hồn phách của Bạch Nguyên Hạo từ bên trong thân thể của Tôn Nguyệt bị lôi ra, bị ánh nắng chiếu vào, lập tức nhói nhói kêu thảm, chậm rãi hòa tan.
Mèo mun thấy thế cuống lên, vội vàng bổ nhào qua, cắn một cái vào bên trong hồn thể của Bạch Nguyên Hạo, sau đó ô ô gầm nhẹ túm ra bên ngoài.
- Ghê tởm , đáng hận, cơ hội của ta, tu hành của ta, là các ngươi ép ta, là các ngươi ép ta. . .
Bạch Nguyên Hạo gào lên đau đớn,
Hồn phách phát ra ánh sáng.
Mèo mun sững sờ, sau đó đột nhiên buông ra miệng, nhảy tới một bên.
Liền liền Trần Hạo đều cảm thấy không thích hợp, thân ảnh vút qua một bên, sau một khắc, hồn phách của Bạch Nguyên Hạo liền sụp đổ, như là một trận bạo phá vô hình, thân thể của Tôn Nguyệt, lập tức thất khiếu chảy máu, sắc mặt trắng bệch.
Sắc mặt của Trần Hạo khó coi tiến lên xem xét, thở dài một hơi.
Thân thể này còn có khí tức yếu ớt, cũng chưa chết.
Mới đuổi tới, vừa hay nhìn thấy một màn này Hồ Tiên Phong hai mắt vô thần, lẩm bẩm nói: - Thế mà thật dám làm, thế mà thật dám làm, nó sao có thể! !
Nghe được Hồ Tiên Phong nói, Trần Hạo ngưng trọng hỏi:
- Hồ đạo hữu, chẳng lẽ có cái tai hoạ ngầm gì?
Hồ Tiên Phong thở dài nói:
- Hết thảy đều xong, Bạch Nguyên Hạo tự bạo hồn phách, đem oán khí và tàn hồn của mình để lại một bộ phận trong thân thể của Tôn Nguyệt, mặc dù Tôn Nguyệt vẫn có thể trở về xoay người, nhưng có tàn hồn và oán khí trong thân thể, liền thành trở ngại, đoạn tuyệt con đường tu hành của cô bé, chỉ có thể làm một người bình thường, không chỉ có như thế, ngày sau sẽ còn nhiều tai nhiều bệnh, khổ không thể tả.
- A? Còn có loại sự tình này?
Trần Hạo chấn kinh.
Tôn Nguyệt có thể một mình tu hành nhập đạo, hiển nhiên cũng là một người chân thành muốn tu hành, nếu như nói cho nàng tương lai không cách nào tu hành, đả kích này tuyệt đối sẽ không nhỏ.
- Hồ đạo hữu, có biện pháp gì có thể giúp cô bé không?
Trần Hạo hỏi.
Hồ Tiên Phong nói:
- Có, dùng Nguyệt Linh Thủy rửa thân, liền có thể tẩy đi các loại mặt trái trong thân thể, nhưng loại đồ vật Nguyệt Linh Thủy này không biết bao nhiêu năm chưa xuất hiện qua, muốn tìm được quá khó, mà thân thể của Tôn Nguyệt cũng không cách nào chèo chống lâu như vậy, trong vòng bảy ngày không cách nào tẩy đi tàn hồn cùng oán khí, về sau coi như tìm được cũng vô ích.
Trần Hạo lập tức im lặng, đây không phải chẳng khác nào tuyên án tu hành vô vọng sao? Ài, thật sự là đáng thương một thiên kiêu nhân tộc, thế mà gặp phải tai kiếp như thế này. . .
Đang lúc thở dài, đột nhiên ánh mắt của Trần Hạo nhất động, kinh ngạc nhìn về phía Tôn Nguyệt.
Chỉ thấy giờ phút này, Tôn Nguyệt đột nhiên mở mắt, lại sống lại.
Trần Hạo: (⊙. ⊙)
Mèo mun: (⊙. ⊙)
Ta sát, tình huống như thế nào đây là? Bạch Nguyên Hạo không phải tự bạo sao? Chẳng lẽ là Tôn Nguyệt hoàn hồn lại? Chuyện này không thể đi, Tôn Nguyệt trọng thương, bị đánh về hình thái hồn thể mà.
Hồ Tiên Phong cũng là bị sợ hãi.
Hồn thể tự bạo đều có thể khôi phục? Nói đùa cái gì?
Mà lúc này, Tôn Nguyệt mở mắt ra ngồi dậy, ánh mắt đầu tiên là mờ mịt nhìn một vòng bốn phía, chợt chậm rãi hoàn hồn, sau một lúc lâu, đột nhiên điên cuồng cười to:
- Ha ha ha ha ha, báo ứng, báo ứng, ha ha ha ha ha. . .
Trần Hạo:
- . . .
Mèo mun:
- . . .
Hồ Tiên Phong:
- . . .
Tình huống dị thường, làm Trần Hạo không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ là chăm chú nhìn Tôn Nguyệt.
Tôn Nguyệt một bên cười, một bên bò lên, mặc dù là nữ thân, nhưng là tư thái kia, ánh mắt kia, thế mà cho Trần Hạo một loại khí chất nam nhi tiêu sái.
Rốt cục tiếng cười ngừng lại, Tôn Nguyệt nhìn về phía Trần Hạo, mở miệng nói:
- Hồn phách của thân thể này ở đâu?
Trần Hạo theo bản năng trả lời:
- Tại từ đường.
- Mang ta đi.
Tôn Nguyệt tiếp tục nói.
Trần Hạo đang muốn quay người, đột nhiên kịp phản ứng lại, mẹ nó, ta làm sao nghe lời như thế? Gia hỏa này tự bạo một lần, cảm giác giống như là biến thành người khác, nói chuyện đều giống như thượng vị giả hạ mệnh lệnh.
- Cái gì cơ? Ngươi có phải Bạch Nguyên Hạo hay không?
Trần Hạo hỏi.
Tôn Nguyệt mỉm cười:
- Chuyển thế thân của ta kiếp này tên là Bạch Nguyên Hạo sao? Danh tự không tệ.
- Một thế này, chuyển thế thân, mẹ nó, lượng tin tức này có chút lớn rồi.
Trần Hạo cảm thấy sợ ngây người.
Tôn Nguyệt hé miệng cười một tiếng:
- Đạo hữu, có thể để cho ta nhìn nguyên hồn của thân thể này một chút hay không, đến lúc đó, ta tự sẽ nói ra đạo hữu nghĩ biết đến sự tình.
Trần Hạo nhìn Tôn Nguyệt một cái thật sâu, lúc này mới gật đầu nói:
- Được, đi theo ta.
Nói xong, Trần Hạo ở phía trước dẫn đường, Tôn Nguyệt theo ở phía sau, sau đó chính là Hồ Tiên Phong đang ngơ ngác, còn có mèo mun, cuối cùng chính là Bạch Lộ nghe được động tĩnh, gà ngốc cùng lam hồ điệp, tựa hồ cũng tò mò, theo ở phía sau cùng một chỗ.
Không bao lâu, một nhóm đi tới từ đường Hồ tộc.
Tiến vào bên trong, Tôn Nguyệt liền nhìn về phía hồn phách của Tôn Nguyệt, ánh mắt trong nháy mắt trở nên vạn phần phức tạp.
Sau một lúc lâu, nàng mới mở miệng yếu ớt:
- Ba trăm năm ân ân oán oán, hôm nay lại trùng phùng.