Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui

Chương 69: Linh Hương

Chương 69: Linh Hương

Sáng sớm, ánh nắng ban mai, gió mát nhè nhẹ, là một thời tiết ấm áp tốt.
Trần Hạo kỳ thật đã tỉnh dậy từ rất sớm, bị sự náo nhiệt từ phía ngoài đánh thức.
Nhắc tới cũng có thật lâu không ở nhà, năm đó thanh âm náo nhiệt nghe đã thành thói quen, hiện tại đặc biệt mẫn cảm.
Tỉnh dậy Trần Hạo cũng không có rời giường, uể oải lăn lăn trên giường, lấy điện thoại di động ra chơi.
Trước kia chơi điện thoại, nếu không phải là chơi game, thì cũng là lướt mạng xã hội.
Bất quá từ khi tu luyện, Trần Hạo sử dụng điện thoại chủ yếu là để tìm những thông tin chuyện kỳ quái xảy ra, sau đó lục soát một chút sự tình linh dị quỷ quái, tìm hiểu cặn kẽ.
Dù sao dựa vào hệ thống nhiệm vụ tùy hứng truyền thừa, ai biết nhiệm vụ kế tiếp sẽ ban thưởng cái gì? Cho nên muốn phát triển bản thân, vẫn phải tự thân vận động.
Chỉ là những thứ trên mạng thật thật giả giả, không cách nào phân biệt, Trần Hạo nhiều nhất nhìn vài việc vui, tăng thêm một chút kiến thức, phòng ngừa ngày sau gặp được đồng đạo, hỏi gì cũng không biết, vậy quá mất mặt rồi.
Nằm còn không lâu, cửa phòng liền bị mở ra, sau đó Trần mẫu đi đến, một tay ôm mèo mun, một tay bưng chén mỳ xào tương.
- Vẫn chưa chịu dậy, lớn già đầu như thế này rồi mà còn lười biến như con nít.
Trần mụ cười mắng một câu.
Trần Hạo để điện thoại di động xuống, cười hắc hắc nói:
- Tục ngữ nói, ra ngoài nhờ vả bằng hữu, ở nhà dựa vào cha mẹ, lại không cần con làm chuyện gì, đương nhiên là nằm ở trên giường dễ chịu nhất rồi.
Nói xong, Trần Hạo nhận lấy bữa sáng, nhìn thoáng qua mèo mun dễ chịu nằm trong lồng ngực Trần mẫu, lại nhìn một chút gà trống núp ở bên trong nơi hẻo lánh trong gian phòng, âm thầm cảm thán, đồng dạng là sủng vật, đáng tiếc gà ngốc không biết thảo mai như mèo mun, chú định nó chỉ có tác dụng lớn nhất khi nấu canh.
Trần mẫu nói:
- Đúng rồi, ba con một chút nữa sẽ về nhà, ở nhà có để cho con một con cá trắm đen, giữa trưa mẹ làm cho con nồi canh cá, ban đêm bên Dương nãi nãi chỉ có cơm rau dưa, nếu con không muốn qua bên kia thì chiều mẹ tranh thủ về nấu cơm cho con.
Trần Hạo nhìn ngoài cửa sổ, trầm ngâm một chút, nói:
- Cùng đi chứ, con còn nhớ khi còn nhỏ Dương nãi nãi đối với con rất tốt, không nghĩ tới chớp mắt một cái, người đã không còn, để con dậy thay đồ rồi qua thắp cho bà nén nhang.
- Được, vậy con ăn sáng trước đi, mẹ qua bên kia phụ giúp một chút.
Trần mẫu nói, lại ôm mèo mun rời khỏi phòng.
Trần Hạo muốn nói lại thôi, hắn rất không muốn mẹ mang mèo mun đi theo, dù sao con hàng này đã có tiền án, không chừng nhất thời hung tính nổi lên, đem âm hồn Dương nãi nãi ăn mất.
Chỉ là chuyện này, Trần Hạo làm sao có thể nói cùng mẹ, đành phải nhanh chóng mặc quần áo rời giường, rửa mặt sơ qua liền bưng mặt đi ra khỏi phòng.
Chờ Trần Hạo vừa đi, gà ngốc đang cuộn mình nơi hẻo lánh, lặng lẽ mở mắt, tặc tặc nhìn chung quanh một lần, thận trọng mở rộng thân thể ra.
Xác nhận gian phòng không còn ai, gà trống lập tức liền đắc ý, bước nhanh chạy ra gian phòng, sau đó một đường thẳng lên tầng cao nhất, đi tới sân thượng.
Nhìn bầu trời xanh thẳm, gà trống hăng hái, lấy đà giang cánh bay thẳng lên nóc nhà, sau đó ngửa đầu ưỡn ngực.
Ò ~~ ó ~~~ o o o ~~~~
Một tiếng gà gáy to rõ thanh tịnh từ trong cổ họng phát ra, sinh truyền tứ phương.
Thoải mái, quá sung sướng, thật nhiều ngày không có gáy rồi, bản gà đều muốn nổi điên đến nơi.
Gà trống hưng phấn không thôi, lẩm bẩm không ngừng gọi, còn giương lên cánh, một bộ tư thái gà trống giương cánh, tựa hồ muốn đem tất cả khó chịu dồn nén lâu này gáy ra hết.
Nó lúc đó, lập tức kinh động đến mấy chỗ.
Mèo mun đang nhìn Trần mẫu loay hoay hỗ trợ dọn cái bàn, đột nhiên thân thể ngoi lên, ánh mắt lấp lóe nhìn về phía sân thượng Trần Hạo, trên đó đang có một bóng gà nhỏ đang vô cùng vui sướng.
Mặt khác, trong một góc phòng của Dương nãi nãi, một đoàn âm khí lay động cuộn mình không thấy.
Gà trống kêu hưng khởi, đột nhiên cảm giác một cỗ lãnh ý nhìn mình, lập tức liền giống bị cái gì bóp lấy cổ, tiếng kêu im bặt, mắt gà nhìn về phía phương hướng mèo mun.
Hai mắt đối mặt, miệng gà trống còn mở ra, nhưng lại không phát ra được thanh âm nào, sau đó nó thật giống như nhận lấy kinh hãi, uỵch uỵch bay xuống mái nhà.
Trong mắt mèo mun lóe lên một tia khinh thường.
Sau đó nó lại nhìn về phía cửa phòng Dương nãi nãi, liếm liếm môi, tựa hồ đang suy nghĩ, có nên hành động hay không.
- Đàng hoàng một chút cho tao.
Một thanh âm ở bên tai vang lên, mèo mun liền thấy Trần Hạo đứng bên cạnh, dùng ánh mắt cảnh cáo nó.
Mèo mun ngạo nghễ quay đầu, hoàn toàn không để ý tới.
Trần Hạo cắn răng.
Con mèo chết tiệt, ăn đến nghiện rồi phải không, nói cho mày biết, hôm nay nếu mày dám ăn âm hồn Dương nãi nãi, tao liền đem mày nấu cho gà ngu ăn.
Uy hiếp dùng sức vuốt vuốt đầu mèo mun, Trần Hạo dưới con mắt phẫn nộ của mèo mun đi đến rạp tang.
- Tiểu Hạo, vừa nghe mẹ con nói con mới về, đến để dì ba nhìn xem, thật sự là càng ngày càng đẹp trai nữa nha, có bạn gái chưa? Có muốn dì giới thiệu một người giúp con không?
Một người phụ nữ trung niên cười ha hả trêu ghẹo Trần Hạo.
Trần Hạo nhếch miệng cười, cũng không đáp lời.
Đều là người cùng quê, hắn quá rõ ràng những người này, chỉ cần Trần Hạo tiếp lời, vậy liền nói không dứt, cả tốt hay không tốt đều sẽ giới thiệu hết cho hắn.
- Mẹ, dì ba, con vào thắp nén hương cho Dương nãi nãi.
Trần Hạo chủ động tránh chủ đề này, đi tới bên trong.
Thi thể Dương nãi nãi được đặt ở bên trên một tấm ván gỗ, dùng một tấm vải trắng bảo phủ cả người, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một hình dáng thân thể gầy yếu.
Khoảng trống trên đầu có một cái hương thai, bày di ảnh, lư hương, ngọn nến màu trắng.
Bên trong lư hương cắm hơn mười nén hương, hơi khói lượn lờ.
Trước kia nghe lão nhân nói, hương hỏa hộ linh, bảo hộ người vừa mới chết, âm hồn bất tán, đầu thất bình an.
Bất quá giờ phút này, dưới Âm Dương Nhãn của Trần Hạo, lại nhìn thấy tình huống không giống.
Đám hơi khói hương hỏa kia hoàn toàn không có tác dụng chút nào, trực tiếp tản ra trong không khí, vô ảnh vô hình.
Xem ra đây chỉ là một cách bài trí, một cái hình thức.
Nói cách khác, nếu như truyền thuyết là thật, như vậy cái gọi là hương hỏa hộ linh chỉ là loại nhang đặc biệt mà thôi, không phải mấy cây nhang bình thường mà vài chục tệ đã mua được cả bó.
Ánh mắt Trần Hạo lấp lóe, như có điều suy nghĩ.
Lập tức, Trần Hạo rút ra ba cây nhang, âm thầm sử dụng thần thông Khai Quang, một cỗ pháp lực tràn vào bên trong ba cây nhang, lập tức bên ngoài ba cây nhang hiện lên một cỗ hào quang nhỏ yếu, nguyên bản nhang chất lượng cực kém lại phát sinh biến hóa.
Sau một khắc, một cỗ tin tức phản hồi Trần Hạo.
Linh hương khai quang, gia trì hộ linh, tụ hồn.
Nhãn tình Trần Hạo sáng lên.
Thế mà thật có thể thực hiện. Môn thần thông này của ca quả thật hiệu quả mọi lúc mọi nơi, vạn người đều thèm muốn.
Trong lòng vui vẻ, Trần Hạo nhóm lửa linh hương, rất cung kính cúi đầu hương đàn ba cái, sau đó cắm vào lư hương.
Làm xong những việc này, Trần Hạo nhìn di ảnh Dương nãi nãi mỉm cười hiền hòa bên trên, trong lòng thở dài một tiếng.
Lão nhân gia tốt bao nhiêu, nhớ lúc trước bà luôn yêu thương trẻ con, thế nhưng thằng con của bà lại không cho bà chăm cháu, thậm chí một năm đều không nhìn thấy mặt mấy lần, đây tuyệt đối là tiếc nuối của lão nhân gia.
Sau này tìm cơ hội hỏi bà ấy một chút, có thể giúp liền giúp một phen.
Sau đó, Trần Hạo quay người rời đi.
Vì để phòng vạn nhất, Trần Hạo không để ý mèo mun giãy dụa, ôm nó mang đi.
Con hàng này chính là quả bom hẹn giờ, mặc dù có linh trí, thế nhưng Trần Hạo cũng không dám cam đoan, tiểu gia hỏa này ăn quỷ phân không phân đối tượng. Nếu như nó làm bậy vậy chẳng lẽ phải ra tay đối phó nó hay sao?
MinhLâm - Lục Đạo


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất