Chương 70: Gà trống mang đến lĩnh ngộ
Còn chưa đi tới cửa, Trần Hạo liền thấy một người nam nhân trung niên chạy xe điện tới.
Động tác dừng lại, ánh mắt Trần Hạo khẽ nhúc nhích, nhìn trừng trừng xe điện tới gần, lúc này mới lên tiếng hô một tiếng:
- Ba.
Nam tử trung niên chính là ba Trần, vóc dáng ông không cao lắm, cũng không có cường tráng thế nào, giữ lại một bộ tóc húi cua, khuông mặt khuông biểu tình giống như trong trí nhớ của hắn.
Bất quá người nam nhân bình thường như thế lại toàn bộ tập trung chăm lo cho gia đình mình, nuôi mình học xong đại học, cho thằng em mình vào thành phố đi học, để trong nhà áo cơm không lo.
- Ừm, ăn sáng chưa?
- Ăn rồi.
- Mẹ mày đâu?
- Mẹ ở bên nhà Dương nãi nãi phụ một tay rồi.
Trần phụ nhìn thoáng qua rạp tang nhà Dương nãi nãi bên kia, không có tiếp tục hỏi thăm. Dựng xe vào nhà, sau đó đem một con cá trắm đen dài gần cả nửa mét xách xuống.
Trần Hạo vội vàng đưa tay tiếp nhận.
Ba Trần đưa cho hắn, lúc này mới nói:
- Ba đi thắp nén hương, đợi lát nữa để mẹ mày về mần cá.
Nói xong, ba Trần liền xoay người đi hướng nhà Dương nãi nãi.
Trần Hạo không nói cái gì, nhưng hắn nhạy cảm phát hiện, lúc đang nói chuyện, ba vụng trộm nhìn hắn mấy lần, rất hiển nhiên trong lòng không hề bình tĩnh giống mặt ngoài vậy.
Tính của ba từ trước đến giờ đều như thế.
- Meo meo!
Mèo mun đưa đầu qua, ngửi ngửi mùi tanh cá trắm đen phát tán, trong mắt lóe ra ánh sáng hưng phấn.
- Muốn ăn không? Hắc hắc, chờ chút đi, chút nữa mẹ tao về làm món cá chua cay, đảm bảo mày ăn phê cả lưỡi.
Trần Hạo tràn đầy ác ý cười cười.
Vào phòng, lúc Trần Hạo đi tìm chỗ để con cá, mèo mun lại nhanh chóng chạy lên lầu.
Trong phòng khách nhỏ lầu hai, gà trống thu cánh, rụt đầu lại, uốn mình bên cạnh góc tường.
Mèo mun đi lên, liền nhìn trừng trừng gà trống.
Gà trống nháy nháy con mắt, một mặt ngốc manh.
Mèo mun híp mắt lại, nâng móng vuốt lên, vẫy vẫy.
Gà trống... tiếp tục nháy mắt.
Oa ô!
Từ trong cổ họng mèo mun phát ra một tiếng gầm nhẹ.
Gà trống lập tức nhảy dựng lên, cộp cộp chạy tới trước mặt mèo đen, nhìn thái độ, dáng vẻ rất ủy khuất.
Mèo mun cũng không để ý, trực tiếp một móng vuốt lắc tại trên đầu gà ngu.
Bộp một tiếng, gà ngu bị đánh bay.
Uỵch cánh đứng vững, gà ngu hằm hằm nhìn mèo mun.
Biểu tình kia thật giống như đang nói, cmn đủ rồi, thật sự cho rằng gà gia dễ khi dễ à?
Thân ảnh mèo mun xông lên, như thiểm điện đến trước mặt gà trống, lần nữa một móng đập tới.
Gà trống lần này lại có cảnh giác, cánh lắc một cái, linh xảo tránh đi.
Thế nhưng là không đợi nó đắc ý, cái đuôi mèo mun thật giống như roi, quất vào trên thân gà trống, trực tiếp quất bay hai ba mét.
Lần này gà trống sợ rồi, con mèo này thực tình không thể trêu vào, lúc này cánh lắc một cái, từ lầu hai bay xuống, cộp cộp chạy tới trước mặt Trần Hạo, ha ha ha gọi.
Trần Hạo một mặt mờ mịt, nhìn gà trống một chút, lại nhìn trên lầu một chút. Sau đó liền thấy mèo mun nhô đầu ra.
Lần này Trần Hạo làm sao còn không biết nữa.
Con mèo chết tiệt này chịu ủy khuất dưới tay mình, liền đem cục tức này ném vào trên người gà ngốc.
Ấy đù mé, mày là mèo cái à, còn thù dai như vậy?
Lúc này Trần Hạo trừng mắt, thời điểm đang muốn trách cứ, mèo mun lại lưu lại một cái ánh mắt khinh bỉ, vừa nghiêng đầu, biến mất không thấy gì nữa.
Trần Hạo:
- ...
Gà trống:
- Ha ha ha.
- Khụ khụ, Tiểu Hoàng à, con mèo này nó bị bệnh thần kinh, mày về sau tránh xa nó một chút.
Trần Hạo không có cách nào khác, đành phải an ủi gà trống một câu.
Gà trống:
- ...
Không bao lâu, Trần mẫu trở về, thuần thục bắt đầu xử lý cá trắm đen.
Trần Hạo muốn giúp đỡ, nhưng Trần mẫu đuổi hắn đi nghỉ ngơi.
Không có cách nào, Trần Hạo trái xem phải xem không có chuyện gì, thời gian đến buổi cơm trưa còn đến 2-3 tiếng đồng hồ, đành phải chào hỏi một tiếng, liền mang theo gà trống ra cửa.
Mèo mun đâu? Con hàng này thời điểm nhìn thấy Trần mẫu lại đột nhiên xông ra, nhu thuận lấy lòng, đắc ý nhìn Trần mẫu đang xử lý con cá, Trần Hạo hừ một tiếng, không thèm để ý.
Con mèo mập thông minh voãi beep, sớm đã nhìn ra trong nhà này Trần mẫu mới thật sự là lão đại, lập tức liền lựa chọn đổi đùi.
Ra cửa, Trần Hạo nhìn xung quanh, cũng không biết đi đâu.
Thông Khẩu Trấn cũng không lớn, nhân khẩu ở lại không cao hơn hai vạn người, đặc biệt là lúc này, đại đa số người đều ra ngoài làm việc, trên trấn quạnh quẽ vô cùng, cũng không có gì chơi vui.
Trần Hạo nghĩ nghĩ, liền hướng bên ngoài trấn đi.
Nhớ khi còn bé, Trần Hạo rất thích đi dã ngoại, bởi vì có thể đốt lửa lung tung, thời khắc thu đông, cỏ cây khô héo, mang theo một cái cái bật lửa đốt lửa cháy phừng phực, vận khí tốt còn có thể phát hiện ra con thỏ hay gà rừng.
Chỉ bất quá về sau đi học, không còn thời gian đi.
Lúc này nhàn rỗi không chuyện gì, Trần Hạo liền định đi dã ngoại nhìn xem, một chút dư vị khoái hoạt khi còn bé, một bên cũng có thể rèn luyện Thiên Cương Bộ một chút.
Tầm mười phút, Trần Hạo liền rời khỏi thị trấn, đi tới bên ngoài trấn.
Nhìn một cái, bờ ruộng dọc ngang giao thoa, một mảnh sinh cơ bừng bừng.
Trần Hạo hào hứng nổi lên, nỗi lòng rộn ràng, thân ảnh vút qua, tốc độ cực nhanh chui vào đường nhỏ giao thoa trên đồng ruộng.
Thiên Cương Bộ tùy tâm mà động, bước chân biến hóa nhìn như lỗ mãng bất lực, nhưng kì thực bao hàm huyền cơ, vừa sải bước ra, thân ảnh như gió đưa đẩy, nhẹ nhõm tự nhiên.
Gà trống đi theo Trần Hạo đằng sau cộp cộp chạy, bắt đầu còn có thể đuổi theo kịp, thế nhưng là rất nhanh gà trống liền phát hiện, ông chủ chạy thật đúng là nhanh, mình thế mà bị bỏ lại xa lắc xa lơ, bổn gà làm sao có thể chịu thua, lúc này gà trống cánh lắc một cái, lúc chạy thế mà như là phi hành thấp, mấy hơi thở liền đuổi kịp Trần Hạo.
Trần Hạo thấy một lần, mắt sáng rực lên, một bên tăng thêm tốc độ, vừa quan sát gà trống chạy vội.
Nhìn một lát sau, Trần Hạo như có điều suy nghĩ, đang thi triển Thiên Cương Bộ, hai tay cũng vận động theo, bắt đầu nhìn thật giống như gà trống run run cánh, sau đó phối hợp với Thiên Cương Bộ bắt đầu điều chỉnh.
Chậm rãi, Trần Hạo nắm giữ một tia quy luật, thời điểm vận chuyển Thiên Cương Bộ, hai tay tùy theo chuyển biến, lúc này, một màn thần kỳ xuất hiện.
Nguyên bản Thiên Cương Bộ chỉ có thể chạy nhảy vọt, lại có xu thế bay lên, làm cho Trần Hạo phía trên ngọn cỏ dại đạp không ba bước, căn bản cũng không có chạm đến mặt đất.
Đù mé!!! Ca rốt cục luyện thành khinh công rồi!
Không đúng, đây là ba bước tiếp theo của Thiên Cương Bộ bên.
Trong đầu Trần Hạo đột nhiên hiện lên các loại tin tức ba bước tiếp theo của Thiên Cương Bộ, phát hiện động tác mới vừa rồi của mình, phù hợp với một ít biến động của ba bước kia, bất quá có chút chỉ giống ở bề ngoài, cảm giác mình chỉ là chạm đến một điểm da lông, không có lĩnh ngộ tinh túy.
Trần Hạo không tự chủ được tìm hiểu tin tức ba bước giữa, không ngừng tìm tòi, thời gian dần trôi qua, từng điều bí ẩn được giải khai, tấm màn đen khó khăn bao phủ ba bước giữa dần được mở ra.
Thế nhưng sau khi tìm hiểu một hồi, Trần Hạo lại cảm thấy khổ bức.
Bởi vì hắn phát hiện, ba bước tiếp theo này căn bản cũng không phải là bộ pháp đơn độc, mà là bộ pháp phối hợp, phối hợp với vật gì đó để thi triển.
Tỉ như bên trong tiểu thuyết võ hiệp phối hợp với kiếm pháp, phối hợp chưởng pháp mới có thể sử dụng bộ pháp.
Móa nó cái hệ thống củ chuối này, ban thưởng còn phải kết hợp với những ban thưởng nhiệm vụ khác, bị lừa cmnr!
Vừa rồi quan sát gà trống chạy vội, Trần Hạo trong lúc vô tình lĩnh ngộ ba bước tiếp theo của Thiên Cương Bộ, cần phải kết hợp với một pháp môn khác mới có thể thi triển hoàn toàn uy lực của môn thần thông khinh công này.
Loại lĩnh ngộ này làm Trần Hạo triệt để minh bạch, chỗ thần kỳ của Thiên Cương Bộ, ba bước đầu chỉ là cơ sở, mà ba bước giữa trở lên mới là thần thông chân chính, mình chỉ mới lĩnh ngộ da lông, biến hóa của ba bước giữa vô cùng nhiều, có thể xưng vô tận, trong đó pháp môn vận dụng có thể phối hợp là không thể đếm xuể.
Bất quá có thể đánh bậy đánh bạ lĩnh ngộ loại pháp môn khinh thân phi hành này cũng là vui mừng ngoài ý muốn cực lớn, chỉ cần tiếp tục nghiên cứu, Trần Hạo có thể khẳng định, tương lai không lâu, cho dù không dựa vào hệ thống truyền thừa, mình cũng có thể làm được thảo thượng phi, thủy thượng phiêu.( đạp cỏ lướt nước)
Con gà ngốc này thật sự là phúc tinh à, chỉ bằng điểm này, cmn ai cũng không thể luộc mày được.
MinhLâm - Lục Đạo