Chương 71: Một ngày bình thường
Tu hành có đột phá mới, Trần Hạo đương nhiên sẽ không tự ngạo lười biến, ngay tại đồng ruộng, lợi dụng con đường nhỏ hẹp lòi lõm luyện tập Thiên Cương Bộ.
Một bên tìm tòi, một bên điều chỉnh, trong bất tri bất giác, thời gian liền qua nhanh.
Ngay tại thời điểm Trần Hạo trầm mê trong đó, chuông điện thoại vang lên, cắt ngang Trần Hạo tu hành.
Lấy điện thoại ra xem, là Trần mẫu gọi tới, vội vàng bắt máy.
- Mẹ, gọi điện thoại cho con có việc gì sao?
- Còn có việc sao? Mày xem một chút đã mấy giờ rồi, còn chưa trở về ăn cơm?
Trần mẫu tức giận quát lớn.
Trần Hạo xấu hổ, vội vàng biểu thị lập tức tới ngay.
Sau khi cúp điện thoại, Trần Hạo xem xét mới phát hiện mình vừa tu luyện thế mà đã 2 tiếng trôi qua, thật sự là tu hành không tuế nguyệt, đây mới là cơ sở tu hành, nếu như ngày sau càng cường đại, gặp phải vấn đề, chỉ sợ cũng không phải mấy giờ mấy ngày là có thể giải quyết, khi đó, thời gian mới thật là không đáng tiền.
Trong lòng không hiểu sao có chút nặng nề, vui sướng khi thu hoạch cũng không còn sót lại chút gì, kêu gà ngốc đang mổ cỏ tìm thức ăn, một người một gà lạch bạch chạy về nhà.
Tầm mười phút sau, Trần Hạo về đến nhà.
Vừa vào cửa, một cỗ mùi thơm xông vào mũi, mùi đồ ăn quen thuộc lập tức là khẩu vị Trần Hạo mở rộng, tâm tình lại biến tốt.
Nhưng vào phòng, nhìn kỹ, khóe miệng Trần Hạo co quắp, tâm tình lại phức tạp.
Mẹ vừa còn gọi điện thoại gọi mình ăn cơm, lúc này đã bắt đầu cho mèo mun ăn, nhìn thấy Trần Hạo cũng chỉ là thuận miệng nói một câu nhanh đi ăn, sau đó bộ dáng lại chuyên tâm chăm sóc cho mèo mun, Trần Hạo lập tức nghiến răng nghiến lợi.
Mà mèo mun càng quá phận, ném cho Trần Hạo một cái ánh mắt trào phúng đắc ý, còn liếm liếm tay Trần mẫu, bộ dáng kia nếu không phải Trần mẫu ở đây, Trần Hạo lập tức sẽ giày vò nó một phen.
Vật nhỏ này, thế mà nhanh như vậy liền lấy lòng mẹ, không lẽ MOE vô đối thật sao?
Tiến vào phòng ăn, Trần Hạo thế mà cũng không thấy được ba mình, liền vội vàng hỏi:
- Mẹ, ba đâu?
Trần mụ trả lời:
- Ba mày đi qua nhà Dương nãi nãi hỗ trợ, bị kéo đi uống rượu, không cần phải để ý đến ổng.
Trần Hạo:
- ...
Mình lúc nào lại chỉ có một mình? Ây da, tim của tao lạnh quá men.
Hóa đau thương thành lực lượng, Trần Hạo cũng mặc kệ cái khác, đựng cơm, lại cho gà ngốc làm một chén cơm, một người một gà, đứa trên bàn đứa dưới bàn, bắt đầu ăn uống thả cửa.
Liên tiếp hai bát cơm vào trong bụng, Trần Hạo lập tức hài lòng thở ra một hơi.
Phía ngoài đồ ăn làm đủ loại, hầu như cảm thấy là chuẩn cơm mẹ nấu rồi, đặc biệt là nồi cá này, làm rất tuyệt.
Ăn uống no đủ, Trần Hạo đi ra ngoài xem xét, mẹ đang ôm mèo mun ở trước cửa cùng người khác nói chuyện phiếm.
Ba người phụ nữ trung niên tụ cùng một chỗ, lúc này đều đang nói chuyện sủng vật, khen mèo mun nhu thuận đáng yêu, còn nói Thông Khẩu Trấn khắp nơi đều là chó lang thang, còn cắn tiểu hài nhà ai, không có tốt như con mèo này gì gì đó.
Trần Hạo nghe xong đếu biết nói gì luôn.
Mấy người chưa thấy được bộ dạng con quễ mèo này lúc ăn quỷ rồi, nếu như thấy mà còn nói nó đáng yêu, vậy tại hạ đành cam bái hạ phong.
Bất quá nhìn thấy Trần Hạo đi tới, nhãn tình mấy phụ nữ trung niên lập tức sáng lên, chủ đề lại kéo tới trên người Trần Hạo.
Phải biết Trần gia nguyên bản cũng rất không tồi, có nhà có ao cá, hàng năm đều có thể kiếm trên dưới mười vạn, tại dạng địa phương nhỏ như Thông Khẩu Trấn tuyệt đối là tồn tại đứng số một số hai đó.
Mà Trần Hạo lần này trở về lại lái xe, lại đưa phỉ thúy, sự nghiệp con trai có thành tựu, Trần mẫu đương nhiên không hề che giấu.
Đối với bất kỳ một người mẹ nào, con trai mình có được công việc tốt một chút là sẽ vô cùng tự hào khoe với mọi người, cho dù là Trần mẫu tính tình ôn hòa cũng thích được nghe người khác khích lệ con trai mình.
Cho nên sự tình Trần Hạo kiếm lời năm mươi vạn, hiện tại trên cơ bản toàn bộ mọi ngõ ngách trong cái thị trấn này đều biết rồi.
Mà hậu quả của việc này chính là nhiều người chú ý đến Trần Hạo, trong nhà có chất nữ, có nữ nhi bằng hữu chưa lập gia đình, đều quanh co lòng vòng nghe ngóng Trần Hạo có bạn gái hay không, nếu như không có, loại sự tình dắt dây đỏ này toàn bộ Hoa Hạ đại địa, như xuân tới hoa lá đâm chồi, khắp nơi đều có.
Mắt thấy mấy a di bắt đầu thảo luận sự tình giới thiệu, Trần mẫu càng là hai mắt sáng lên, đầy cõi lòng chờ mong, Trần Hạo vội vàng xuất ra đòn sát thủ, cười ha hả nói:
- Tam thẩm, việc này thì dì đã chậm rồi, con đã có người thương, cô ấy vẫn chưa tốt nghiêp đại học.
Trần mẫu mặt mũi tràn đầy vui mừng, vội vàng hỏi:
- Con có bạn gái? Tên gọi là gì? Nhà ở nơi nào? Có ảnh chụp hay không?
Trần Hạo cười khổ nói:
- Mẹ, con không phải nói rồi à, là con thích, người ta còn không có đáp ứng con đây, bất quá sự nghiệp của con và cô ấy không xung đột, đoán chừng có thể thành, chờ đến lúc xác định, con lại dẫn cô ấy về cho mẹ nhìn.
Trần mẫu có chút thất vọng, thế mà còn không thành.
Bất quá nhi tử đã nói có hi vọng, vậy chắc hẳn còn cơ hội, cho nên Trần mẫu rất nhanh lại cao hứng, trong lòng chờ mong cô con dâu tương lai kia là người thế nào, tính cách có được hay không, nếu là lần đầu tiên tới, mình phải đưa lễ gặp mặt gì.
Mà a di lại là một mặt thất vọng, hài tử nhà bên tốt như vậy, thế mà bị con gái khu ngoài vượt lên trước, đáng tiếc quá.
Bình an quá độ vấn đề thứ hai khi về nhà, trong lòng Trần Hạo dương dương đắc ý, trong khoảng thời gian này ở nhà có thể gối cao đầu không lo.
Về phần cô gái mình thích trong miệng, sau này hãy nói nha, luôn có thể tìm được biện pháp giải quyết.
Không có khả năng giới thiệu, mấy người phụ nữ trung niên lại mời Trần mẫu đi đánh bài, đây cũng là hoạt động giải trí phổ biến của nhân dân hương thôn, đánh không lớn, đơn thuần chỉ đốt thời gian.
Trần mẫu nhàn rỗi không chuyện gì, tự nhiên đáp ứng.
Chỉ là nhìn Trần mẫu không có buông mèo mun xuống, mà là ôm theo trong lòng rời đi, Trần Hạo có chút trợn tròn mắt.
Có cần phải thích như thế không? Đánh bài đều mang theo, mẹ tưởng nó là mèo cầu tài à?
Chờ Trần mẫu cùng mấy người phụ nữ rời đi, Trần Hạo nhìn gà ngốc ở bên cạnh, âm thầm suy nghĩ, buổi trưa này hắn nên làm gì bây giờ?
Dù sao tình huống trở về nhà có chút không giống như torng suy nghĩ.
Cha mẹ đều có mối quan hệ bạn bè riêng của mình, nhìn thấy con trai về nhà tất nhiên mừng rỡ, nhưng cũng không cần thiết suốt ngày ở cùng một chỗ, càng không nói đến không có chuyện gì nói.
Lại nói, Dương nãi nãi đột nhiên qua đời, ngày mai sẽ là ngày đưa ma, đoán chừng sẽ bận rộn hai ngày, Trần Hạo cũng chỉ có thể tự nghĩ biện pháp giải trí cho mình.
Tu luyện... Được rồi, hiếm khi về nhà một chuyến, không thể để cho việc tu luyện chiếm cứ toàn bộ thời gian mình ở nhà.
Vậy thì... đi nhà cũ nhìn xem.
Trần Hạo nghĩ đến một chỗ.
Nhà hắn nguyên bản là ở cái thôn phía dưới thị trấn, kia là nhà thờ của Trần gia, toàn bộ thôn, đại bộ phận đều họ Trần, quan hệ dây mơ rễ má với nhau không ít.
Mặc dù chuyển đến trên trấn, qua lại không nhiều, nhưng huyết mạch tương liên, ngày lễ ngày tết đều tập hợp một chỗ, cũng không có bao nhiêu xa lạ.
Trần Hạo đã trở về, khẳng định phải đi nhà thờ nhìn xem, bái phỏng một vài trưởng bối trong nhà.
Bởi vì Trần gia cũng không có nhiều người có tiền đồ, hậu bối tử tôn không phải đi học thì chính là ra ngoài làm công, trong thôn cũng chỉ còn lại một chút hài đồng và lão nhân.
Thân là vãn bối, Trần Hạo trở về liền có nghĩa vụ đi thăm viếng một hai.
Suy nghĩ một chút lão nhân Trần gia thôn cùng nhà mình thân cận có bao nhiêu, Trần Hạo liền mang theo gà trống lên xe, chuẩn bị đi mua sắm một chút lễ vật, sau đó về nhà thờ.
MinhLâm - Lục Đạo