Chương 81: Gân gà Sinh Cơ Thuật
Một trận chiến tới thật nhanh, nhưng cũng kết thúc trong vội vã.
Sau trận chiến chỉ còn lại một mảnh yên tĩnh với đống nát vụn.
Lặng nhìn bốn phía, đâu đó vẫn còn thoảng nhẹ sát khí, nhưng yêu hồn của mãng xà đã bị tiêu diệt, những âm sát này chỉ là vật vô chủ. Rồi ngày mai khi mặt trời mọc, chúng cũng sẽ tự thân tiêu thất, tan thành mây khói.
Chiến đấu thu hoạch không nhỏ, gà ngốc cũng thành kẻ chiến thắng, nhưng cũng hao tổn không ít giáp khí.
Trần Hạo tổng kết, sau đó đưa ra kết luận.
Đăc biệt là mình không thích hợp để nuôi sủng vật, hoặc nếu có được hệ htống đại lão hậu thuẫn thì vẫn không đuổi theo kịp hai tên may mắn đến nghịch thiên này.
Trần Hạo không cam lòng liền đi vào trong chùa tìm kiếm khắp nơi, nhìn thử xem có gì để bù đắp tổn thất không.
Chùa cũng không lớn, ngoại trừ chánh điện, phía sau còn có hai gian kề bên. Nhiều năm rồi không có ai ở đó, nhìn thấy còn thảm hơn nhà cũ của Trần Hạo.
Chỗ như vậy, đương nhiên là không tìm được cái gì.
Trần Hạo thở dài mang theo tâm tình phức tạp rời đi.
Hành động lần này thật là thua thiệt lớn.
Vốn là muốn tìm một nhiệm vụ quỷ kích thật thú vị, có thể hay không kiếm được phần thưởng hậu hĩnh. Kết quả là quỷ kích thú vị đã có, nhưng chẳng có nhiệm vụ nào cả.
Còn muốn biết một chút về vị cao tăng trấn xà yêu, lai lịch cao tăng và xuất xứ thần kê bên trong sự việc thần kê đấu Long Vương.
Dù sao thì hiện tại Trần Hạo cũng coi như là người tu hành, đối với quan hệ trong giới tu hành, chỉ quen biết với Long đại sư, ngoài ra không còn mối quan hệ nào tốt hơn cả.
Cho nên hắn nhất định phải tìm hiểu một chút, tu hành giới là cái gì, đã trôi qua vài thập nhiên, hiện tại trở nên như thế nào rồi?
Nhưng mà kế hoạch vĩnh viễn không theo kịp biến hóa, yêu hồn chạy ra ngoài. Một hồi tranh đấu quyết liệt cũng tiêu diệt được yêu hồn, làm cho Trương Tuyền tự mình cởi ra khúc mắc trong lòng, tiến vào luân hồi.
Bận việc một hồi tất cả đều tiện nghi co con gà ngốc này, mấy cái vấn đề không hiểu khúc mắc trong lòng vẫn chưa giải quyết được, đã vậy còn bồi thêm hai cái pháp khí vào.
Lòng đầy đau khổ, về nhà ngủ thôi!
Hi hi ha ha bên trong, ngoại trừ mèo mun và gà ngốc tranh nhau giường ngủ nháo nhào một trận thì không có chuyện gì xảy ra nữa.
Ngày thứ hai, vừa rạng sáng thì Trần Hạo tỉnh dậy. Mặc quần áo chuẩn bị ra ngoài liền nghe có tiếng nói chuyện ở ngoài cửa.
- Mấy người nói thật hay đùa vậy? Bà Dương cư nhiên để lại huyết tư cho Tô Văn Chính? Thật là quỷ dị! Thế nhưng sau khi bà Dương chết Tô Văn Chính mới trở về.
- Sao lại đùa được? Sáng sớm nhiều người thấy được, từng chữ từng chữ đều được viết bằng máu. Thật đáng sợ! Hơn nữa nó được tìm thấy cùng với số tiền mà bà Dương để lại cho anh ta. Ai mà ngu ngốc tự để tiền lừa bịp mình chứ.
- Mấy người không thấy sao? Tô Văn Chính ngày hôm nay đã đổi quần áo, sáng sớm thì giúp một tay đến bẩn cũng không ngại. Trước đây hắn cũng không như vậy, nhất định là ai gặp cũng đều bị dọa giật mình.
- Đúng vậy, cho tới bây giờ cũng không thấy Tô Văn Chính còn có một chút tấm lòng hiếu thảo như vậy. Xem ra người này vẫn còn một chút lương tâm.
…
Nghe đến đó, Trần Hạo cười thầm.
Xem ra mình dùng mực đỏ viết chữ để nhắn nhủ tin tức lại bị lầm tưởng, Tô Văn Chính cũng sẽ không có dũng khí đem tiền này ra sử dụng.
Nhưng Trần Hạo chực nhớ tới bản thân hoàn thành nhiệm vụ đã được cấp cho phần thưởng pháp thuật.
Trần Hạo vội vàng suy nghĩ, hắn lúc trước tiếp nhận nhiệm vụ lại không quan tâm tới phần thưởng.
Sinh Cơ Thuật, ngưng đại nhật chi khí, tụ lãnh nguyệt chi hoa, hợp âm dương huyền cơ, biến tạo hóa thần kỳ.
Tin tức pháp thuật chảy qua trong đầu, phần giới thiệu khiến cho Trần Hạo thật muốn vênh váo hò hét.
Bất quá chờ khi hiểu tường tận các loại Sinh Cơ Thuật hiện lên sau đó. Khóe miệng Trần Hạo giật lên một cái.
Quả nhiên là mình vui vẻ quá sớm, cái hệ thống cùi bắp này vẫn chưa hề thay đổi.
Cái gọi là sinh cơ thuật, nói tốt không tốt, nói kém không kémn tựa như một cái gân gà.
Bởi vì đây là pháp thuật nổi bậc trong các loại, cùng cấp bậc với Bùa Sơ Gải.
Cũng may là Sinh Cơ Thuật không cần phải phức tạp như vẽ bùa chú.
Quá trình theo đó mà đơn giản đi nhiều.
Đầu tiên là chuẩn bị hai pháp khí làm vật chứa, tốt nhất là ngọc khí.
Sau đó thu thập ra khí thuần dương ánh mặt trời tỏa vào ban ngày, buổi tối thu thập ánh trăng, sau đó đem trộn hai vật này với nhau tạo thành một loại linh khí. Linh khí này có tên là Âm Dương Linh Khí.
Đừng nghe tên mà nghĩ nó lợi hại, thực chất tác dụng của nó là một cái hố to đùng.
Đơn giản mà nói, có thể điều trị thân thể suy yếu bổ sung sinh cơ. Mỗi người bình thường ngày ngày kiên trì chạy bộ, duy trì trạng thái khỏe mạnh thì dùng cái này rất lãng phí.
Thế nhưng nó có một chỗ tốt khác, đó chính là có thể thăng cấp.
Ví dụ như trăm khí ngưng tụ lại hóa thành một giọt sinh cơ linh lộ thì hiệu quả lập tức bất đồng. Đó là một loại vật phẩm phụ tá tốt nhất trong việc luyện đan, có thể loại trừ tạp chất lại còn tăng giá trị của đan dược.
Thế nhưng Âm Dương Linh Khí phải mất ba ngày ba đêm sau mới có thể ngưng tụ thành một luồng, muốn tụ thành bách (trăm) khí thì cần phải đến ba trăm ngày, cũng chính là sau một năm mới có thể ngưng tụ thành một giọt.
Đối với luyện đan mà nói thì một giọt này là sản phẩm chỉ dùng một lần. Vừa nghĩ đến đó hắn cũng có cảm giác lành lạnh.
Còn về phần càng nhiều sinh cơ linh lộ thì có thêm những tác dụng khác gì không. Việc này cần phải tiêu hao thời gian dài, đây không phải là mục đích mà người tu hành tìm kiếm.
Trong lòng Trần Hạo không có ý định làm vật này.
Dù sao hắn khổ tu Thiên Cương Bộ, thân thể ngày càng tốt, cũng chưa cần dùng tới thứ này, càng không biết luyện đan có ích lợi gì?
Chỉ có thể xem đó làm nền tảng, tương lai tìm được một năng lực khác có thể phối hợp với nó lại nói tiếp.
À, nói đến pháp khí, đêm qua đồng tiền kiếm và bát quái đồng đều bị phế rồi, hiện tại cần phải đi mua cái mới.
Lúc trước đồng tiền kiếm và bát quái đồng nhìn rất tốt, kết quả là nhìn được nhưng không dùng được, không khác gì một món đồ chơi. Lần này không dùng đồ đạc giá rẻ để Khai Quang nữa, phẩm chất quá kém, nếu gặp phải yêu tà lợi hại chút căn bản là không có cửa dùng.
Chỉ có thể dùng đồ đạc đẳng cấp để khai quang.
Trong lòng suy nghĩ, Trần Hạo liền đi ra cửa.
Thấy Trần Hạo, những người bên ngoài đang nói chuyện trời đất mắt liền sáng lên. Một phụ nữ trung niên cười nói:
Tiểu Hạo, nghe nói ngày hôm qua con thắng mười vạn. Bài ba lá này con học từ vị sư phụ nào? Có thể giới thiệu cho mấy dì học theo một chút không?
Trần Hạo cười nói:
- Con nào có học. Chỉ là do vận khí tốt thôi, tay cầm bài tốt.
Hắn không muốn chém gió cùng những bà cô rảnh rỗi về chủ đề này. Nói xong, Trần Hạo nhìn về phía Trần mẫu:
- Mẹ, con vào thành phố làm ít chuyện, thuận tiện đi thăm Trần Quang. Mẹ không cần lo cho con.
Trần mẫu gật đầu, sau đó đi theo Trần Hạo tới cạnh xe, nhỏ giọng nói:
- Đêm qua con cùng họ chơi bài ba lá là như thế nào? Những người đó đều là trùm cờ bạc. Con làm sao thắng được?
Trần Hạo thấp giọng nói:
- Mẹ, chỉ lần này thôi. Mẹ biết con không thích đánh bạc, sau này cũng sẽ không đánh nữa.
Trần mẫu:
- Thế còn tiền thì sao? Con phải cất giữ cẩn thận. Con có biết con thắng nhiều như vậy, mới sáng sớm đã có người hỏi mẹ mượn tiền.
Trần Hạo thẹn tùng, nói:
- Con đã biết. Tang sự của Dương nãi nãi con không tham dự được. Mấy ngày nay có chút chuyện cần con phải xử lý.
Trần mẫu:
- Vậy con lái xe cho cẩn thận.
Trên xe, mèo mun và gà ngốc đã ngồi an vị phía sau. Trần Hạo lái xe chậm rãi rời đi.
MinhLâm - Lục Đạo