Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui

Chương 82: Quỷ Nhai

Chương 82: Quỷ Nhai

Đào Thành, một tuyến đường nhỏ của thành thị, không có mấy những địa điểm du ngoạn nổi danh, cũng không có đặc sản riêng, càng không có những xí nghiệp lớn đóng đô, tốc độ phát triển rất chậm, cho nên không ít người phải dời đi trong nỗi thất vọng.
Cũng may là thành Đào ở Nghi Xuyên, Hoàng Châu, Lan Dương Tam tạo thành nút giao thông, khơi thông tứ phương, người đến cũng không nhiều lắm nhưng cũng khá tiện lợi, Đào Thành nhờ vậy mà không bị thiếu hụt vật chất.
Lái xe thẳng xuống khu thành thị, Trần Hạo không đi thăm em trai mà hướng về khu nam Đào Thành.
Thân là người Đào Thành, Trần Hạo biết Đào Thành gần mới cửa trấn.
Tại khu nam Đào Thành có một chỗ tương đối nổi tiếng. Đó chính là khu phố cổ, người địa phương gọi đó là quỷ nhai (con đường ma).
Cái gọi là con đường ma, không phải thực sự là có ma mà là nơi này là chỗ của thương nhân buôn bán đồ cổ. Kể từ khi Đào Thành chỉ là một thị trấn nhỏ, con đường ma đã tồn tại. Bốn phương tám hướng, các loại thủ đoạn để có được đồ cổ hằng năm đều trao đổi ở chỗ này rồi sau đó đem tiêu thụ ra bên ngoài.
Tuy rằng những năm gần đây chính phủ đối với việc này rất nghiêm túc và khắt khe. Thế nhưng trên có chính sách dưới có đối sách, ngoài mặt có vẻ như con đường ma đã hoàn lương, làm ăn trong sạch nhưng đồ cổ lại chuyển xuống bí mật giao dịch ngầm, ăn vào gốc rễ, cũng không phải một hai chính sách là có thể dẹp được.
Trần Hạo không có hứng thú với đồ cổ, thế nhưng hắn muốn có pháp khí thì buộc lòng hắn phải tới đây, bởi vì chỉ có ở nơi này mới có những đồ cổ trân quý từ xưa.
Theo con đường quen thuộc, Trần Hạo bước nhanh tới khu phố đồ cổ.
Con đường ma năm đó chính là nơi náo nhiệt nhất Đào Thành, diện tích không nhỏ. Mấy năm nay Đào Thành phát triển ngày càn náo nhiệt, không chỉ tiệm đồ cổ mà cả hai bên đường đều biến thành con đường ẩm thực, quán rượu đường phố, đầy đủ tiện nghi, có thể đuổi kịp những thành phố lớn khác. Bởi vì có con đường ma tồn tại, khu nam trở thành nguồn GDP quan trọng cho Đào Thành.
Dừng xe lại, Trần Hạo mang mèo mun và gà ngốc chậm rãi đi vào con đường ma.
Đường phố rộng mở, hai bên cửa hàng san sát nhau, 99% đều là lỗi thời.
Nhưng Trần Hạo nhìn cũng như không, liền trực tiếp đi vào trong thêm mấy trăm mét, tới một con đường chật hẹp, rất hợp với phong cách cổ xưa của khu phố nhỏ.
Nơi này mới chính là chỗ nòng cốt của con đường ma.
Đừng xem bên ngoài cửa hàng mặt tiền to lớn, thiết kế thẩm mỹ, giá trị không nhỏ. Nhưng hai cái cửa hàng lớn như thế cũng chưa chắc đổi được một cí cửa hàng nhỏ ở bên trong khu phố nhỏ. Còn phải có quan hệ, bằng không cho dù có tiền cũng không cách nào bước vào vòng tròn của khu phố này.
Khu phố nhỏ càng thêm náo nhiệt, người ra ra vào vào nhiều vô kể.
Trần Hạo nhìn xung quanh, tìm một cửa hàng ít khách và bước vào.
Một người trẻ tuổi mặc bạch y nhanh chóng chào và mỉm cười:
- Chào ông chủ, xin hỏi có ngài muốn mua gì?
Trần Hạo nhìn xung quanh âm thầm đánh giá.
Chính giữa tường treo một bức tranh mãnh hổ xuống núi, ngọn núi xôn xao, mãnh hổ như gió, dương nanh múa vuốt, khí thế phi phàm.
Trần Hạo không hiểu đồ cổ, nhưng khi nhìn kĩ lại phát hiện bức tranh mãnh hổ đang xuống núi này có một loại khí. Khí này hồn nhiên cứng cáp lại vừa nội liễm, mang đến cảm giác lắng đọng của lịch sử.
Đây rõ ràng là hàng thật, chỉ là Trần Hạo không biết cao nhân nào đã vẽ bức họa và niên đại của nó là bao nhiêu.
Hai bên bức tranh là hai giá sách mang phong cách cổ xưa, ở trên để một số đồ sứ đồ đồng và một số sách cổ cũng ẩn chứa loại khí này.
Đột nhiên, Trần Hạo nhìn chằm chằm vào cái bát vàng ba chân phủ đầy bụi trên kệ.
Người đàn ông mặc bạch y nhìn Trần Hạo rồi cười:
- Quý khách, bát vàng ba chân này chỗ chúng tôi không bán. Nếu như ngài thích kiểu này, tôi có thể lấy cho ngài vài cái khác, bảo đảm là hàng thật, nếu là hàng giả liền đền tiền gấp 10 lần.
Trần Hạo cười cười:
- Không cần, tôi không phải đến đây mua Kim Thiền Tử, hơn nữa tôi cũng mua không nổi.
Người đàn ông lập tức nhìn Trần Hạo bằng ánh mắt nghi ngờ.
Tuổi vẫn còn trẻ, quần áo lại bình thường, không giống như những người khác, cũng không phải xuất thân con nhà giàu có lại có thể nhìn ra được độ bất phàm của Kim Thiền Tử?
- Ngài muốn mua cái gì?
Trần Hạo nói:
- Tôi muốn mua kiếm gỗ đào, kiếm đồng tiền, ngọc phù, bát quái, tượng thần và một vài đồ khác.
Người đàn ông:
- ….
Cmn đây là tới quấy rồi sao?? Chúng tôi là cửa hàng đồ cổ, đâu phải nơi bán đồ thờ cúng, chú em đi lộn tiệm rồi.
Người đàn ông đang muốn mở miệng nói thì một âm thanh khác xen vào:
- Quý khách muốn mua những thứ này để làm gì?
Trần Hạo quay lại thì người vừa nói là một người trạc tuổi trung niên, tóc để húi cua, mặt chữ điền, mang mắt kính, cũng mặt bộ đồ trắng, thoạt nhìn rất có khí chất.
Trần Hạo cười nói:
- Cho vui thôi. Gần đây tôi coi nhiều phim ma phim quỷ, cũng rất tò mò về các loại pháp khí nên tới đây hỏi mua. Nếu ngài không có thì quên đi, không cần mua nữa.
Người đàn ông trung niên nhìn Trần Hạo, nói:
- Mở cửa làm ăn kinh doanh, nào có cửa hàng nào đuổi khách hàng ra đường. Ngài muốn mua những thứ này không phải không có, chỉ có điều giá cả không hề rẻ.
Trần Hạo nói:
- Có hàng là được, tiền không là vấn đề.
Người đàn ông trung niên nói:
- Vậy tôi sẽ đi lấy, mời quý khách ngồi chờ.
Chờ người đàn ông tóc húi cua ấy rời đi, tên bạch y trẻ tuổi mới phản ứng, vội vàng mời Trần Hạo ngồi rồi rót trà cho y.
Trần Hạo cũng không khách khí, ngồi xuống rồi ngoắc tay, mèo đen và gà trống thấy vậy mắt liền sáng lên. Thế nhưng động tác của mèo mun nhanh hơn liền nhảy vào lòng của Trần Hạo, còn gà trống trông theo bằng một ánh mắt ước ao và đố kị.
Trần Hạo vừa ôm mèo mun vừa quan sát bố cục trong cửa hàng.
Sau khi hắn phát hiện bát vàng ba chân, Trần Hạo thấy ngoài ra còn có sự sắp xếp khác nhau, ví dụ như có đường màu đỏ bên trong cửa hàng, và trên đường đó có những đồng tiền xu.
Những thứ này cùng với kiềng ba chân thành một chỉnh thể tạo ra một loại khí rất đặc biệt.
Từ Âm Dương Nhãn có thể quan sát được động thái của khí lưu, hắn nhận thấy đây là bố cục theo phong thủy, giống như những gì mà hắn đã tìm thấy trên internet.
Nhưng loại bố cục phong thủy dường như không đủ mạnh, Trần Hạo xem không hiểu.
Không bao lâu sau, người đàn ông tóc húi cua quay lại, mang theo không ít thứ.
Trần Hạo liếc mắt sang, lông mày nhướn lên, khóa miệng cười tựa không cười.
Chờ khi các loại đồ vật được đặt xuống trước mặt, Trần Hạo liền tiến lên xem xét.
Đồ đạc không ít, có kiếm gỗ đào, kiếm đồng tiền, bát quái chạm ngọc, tượng thần điêu khắc, chuông đồng, ngọc phật, ngọc Quan Âm rất phong phú.
Thế nhưng những thứ này đều mới, nhìn là biết chỉ vừa chế tạo không bao lâu.
Trần Hạo đang quan sát đồ đạc, người đàn ông tóc húi cua lại quan sát Trần Hạo. Chỉ có bạch y trẻ tuổi còn mê mang không biết hóa ra cửa hàng mình còn có bán những thứ này.
Ánh mắt Trần Hảo đảo một vòng, trong lòng không khỏi cảm thán
Quả nhiên muốn đồ tốt phải tìm đúng nơi.
Mặc dù có hai ba món hàng giả, nhưng còn lại đều là hàng thật, chỉ là hàng mới quá không có tác dụng thôi.



Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất