Chương 90: Lão đạo cá tính
Tiếng gà gáy trong trẻo, đàn áp âm và dương.
Âm dương nhãn của Trần Hạo thấy rõ ràng sát khí khuếch tán liền bị trì trệ.
Chợt nghe tiếng lão đạo sĩ hét lớn:
- Trấn
Âm thanh rơi xuống và sát khí mau chóng lùi xuống, còn một phần tàn dư đều trôi nổi, chạy tán loạn.
Thấy gà trống có uy lực như vậy, mèo mun liên thấy khó chịu.
Cái con gà ngốc này dám đoạt danh tiếng của bổn miêu ta đây? Ngươi để lão nương ta ở đâu?
Lúc này mèo mun từ người Trần Hạo nhảy xuống, bước lên lan can tầng hai, mở miệng, thân thể xù lên.
Hỗ~~~
Trong biệt thự âm thanh tựa gió vang lên.
Tiếng gió thổi bay tàn dư ấm sát, rất nhanh bị hút vào trong miệng mèo, trong khoảnh khắc liền sạch trơn. Ngay lập tức mèo mun liền nuốt, vẻ mặt đắc ý nhìn về phía gà ngốc.
Gà ngốc không thèm nhìn tới, nhẹ nhàng đi tới vị trí của mèo mun, nheo mắt lại hưởng thụ.
Mèo mun há miệng sửng sốt.
Ai gia, con gà ngu đáng chết này!
Lúc này, Trang Chu trợn tròn mắt, không dám tin vào những điều vừa thấy.
Vừa rồi chuyện gì đã xảy ra?
Tiếng kêu gà trống làm hắn cảm thấy nhẹ nhõm, cảm giác thần kỳ.
Chưa hết, Mèo mun đột nhiên biến thân! Giống như một con hổ con, khí phách vô song làm hắn tan vỡ, cảm giác xa lạ xâm chiếm hắn trong thế giới vốn dĩ quen thuộc.
- Thật… thật lớn, đại sư, đây là mèo sao?
Nhìn mèo mùn khôi phục hình dáng ban đầu, cùng gà trống chạy tới cướp bắp đùi, Trang Thuyền không kịp phản ứng, run rẩy hỏi.
Trần Hạo cũng hồi thần, đối với tiếng thét của gà trống cũng có chút sợ hãi.
Truyền thuyết kể là con gà này có thể cảm nhận được Tử Khí Đông Lai (ánh nắng đầu tiên vào buổi sáng).
Nhưng Trần Hạo không ngờ ngoài như vậy còn có uy năng đặc biệt.
Gà ngốc có bao nhiêu đạo hạnh, có thể là do ở Trấn Hải Tự đã ăn trúng gì đó. Hồi trước nó nhỏ xíu, luôn bị mèo mun bắt nạt không dám đáp trả lại.
Vậy mà giờ nó có thể trấn yêu tà.
Chậc chậc, sau này cũng không cần làm gì, đem gà trống này thả ra ngoài hướng lên trời kêu một tiếng, yêu ma quỷ quái chắc đều sợ đến vãi ra quần.
- Ha ha, ta nói, sủng vật của tôi, anh không mua được đâu.
Trần Hạo bí hiểm nói một câu, sau đó đứng dậy đi về phía phòng ngủ con gái ông Ngụy.
Vào trong phòng, Trần Hạo thấy bùa dán trên tường rải đầy nền nhà, không bị nghiền nát thì cũng mất đi linh lực. Trần Hạo nhìn mà nghẹn lời.
Lá bùa không phải là vật dẫn sao? Vật dẫn cũng bị phá hư, một chút hiệu quả cũng không có? Phù chú rác rưởi như vậy?
Sau đó, Trần Hạo cũng thấy những thứ bên trong đều vỡ nát.
Ông Ngụy và ông lão té trên mặt đất, còn chưa hoàn hồn, Tứ Bình đạo trưởng đang cần tượng thần Chung Quỳ, vẻ mặt ảm đảm.
Vị đạo sĩ trẻ cầm kiếm đào, vẻ mặt cảnh giác.
- Tứ Bình tiền bối, không thành công sao?
Trần Hạo nghiêm trọng hỏi.
Tứ Bình đạo trưởng nhẹ nhành bỏ tượng thần Chung Quỳ xuống, thở ra một hơi, cười nói:
- Nhờ có đạo hữu giúp, bằng không lão đạo sẽ thất bại trong gang tấc.
Thành công rồi?
Trần Hạo thả lỏng, nhìn tượng Chung Quỳ.
Lúc này linh lực trên tượng thần bắt đầu phát huy công dụng, Trần Hạo mơ hồ nhìn thấy trên mặt có một lực hình lưới, ở dưới đem một luồng âm sát đặt ở trong tượng thần.
Đây là Câu Linh Cấm Pháp? Nhìn qua rất lợi hại.
- Thật tốt, con gái tôi không sao nữa rồi.
Ông chủ Ngụy hồi phục tinh thần, kích động nói.
Tứ Bình đạo trưởng nói:
- Quỷ hồ đã bị thu phục, đứa bé không có gì đáng ngại. Nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thì sẽ bình phục. Nhưng đứa nhỏ bị quỷ hồ đoạt xá, trời sinh hồn phách suy yếu không thể tới nơi có âm khí nặng, cũng không thể chịu sự sợ hãi, bằng không sẽ xảy ra chuyện.
Ông chủ Ngụy ra vẻ đã hiểu:
- Cảm tạ ngài nhắc nhở.
Tứ Bình đạo trưởng lúc này mới nở nụ cười, nhìn Trần Hạo nói:
- Đạo hữu, yêu tà đã từ, nếu như đạo hưuũ không ngại có thể tới Bạch Hạc Quan làm khách không?
Trần Hạo phấn chấn, đương nhiên đồng ý, tui bây giờ với tu hành giới không biết gì cả, cần ngài chỉ bảo hơn nhiều.
Trần Hạo trả lời:
- Vãn bối rất vinh hạnh.
Ông chủ Ngụy vội vàng nói:
- Trời đã tối, mọi người ở lại nghỉ ngơi một đêm đi.
Tứ Bình đạo trưởng lạnh nhạt nói:
- Tôi đến đây chỉ vì lão hữu phân phó, hôm nay họa đã trừ, không cần thiết phải ở lại.
Biểu tình ông chủ Ngụy cứng đờ.
Trần Hạo yên lặng giơ ngón cái.
Lão tiền bối đối với người này cũng không thiện cảm. Lúc trẻ tìm đường chết hại người nhà, thật tình không cần phải quen biết.
Đừng nói về những thay đổi ở hiện tại.
Sai chính là sai, nếu dùng việc tốt đã bù đắp lại lỗi sai thì thiên hạ này sẽ ra sao?
Cho dù có thật tình ăn năn hối cải, thế nhưng vết bẩn trước kia có rửa mấy cũng không sạch.
Trần Hạo là vậy, trắng đen rõ ràng, hoặc là người tốt, hoặc là người xấu. Đã là kỹ nữ mà giả bộ thanh tao, thứ cho ca kham không nổi.
- Vậy người đi thong thả, thù lao tôi sẽ nhất định gửi tới, ngài không được từ chối.
Ông Ngụy cười lúng túng nói.
Tứ Bình đạo trưởng không để ý tới hắn, cùng Trần Hạo ra khỏi phòng, để lại để tự đang thu thập pháp khí.
Ra tới cửa, Trần Hạo nói với Trang Thuyền:
- Tiểu Trang, anh khỏi mua đò ăn. Tôi phải đi bây giờ, đợi khi có pháp khí rồi thì tôi gọi anh.
- A? Đi liền bây giờ? Đã trễ thế này rồi mà, đại sư còn chưa có ăn cơm.
Trang Chu trở tay không kịp, cà lăm hỏi.
Trần Hạo cười nói: - Ăn cơm là chuyện nhỏ, anh không cần phung phí. Được rồi, tạm biệt.
Nói xong, Trần Hạo cùng Tứ Bình đạo trưởng rời khỏi biệt thự.
Mèo mun và gà ngốc đi theo sau.
Chờ khi ra ngoài biệt thự, Trần Hạo nhìn Tứ Bình đạo trưởng nói:
- Tiền bối, không cần đợi đệ tử của ngài sao?
Tứ Bình đạo trưởng nói:
- Không cần, nó sẽ ra sau, lão đạo cùng cậu là được rồi. Vẫn là nên đi ăn cơm trước. Lão đạo có biết một quán ăn không tệ, cũng là người tu hành, đạo hữu đi chứ?
Trần Hạo vui vẻ nói:
Đương nhiên đồng ý, một mình lục lọi, vãn bối đối với việc tu hành có rất nhiều câu hỏi, có thể quen biết người tu hành thực là may mắn.
Tứ Bình đạo trưởng nói:
- Tốt lắm, ta đi thôi. Vị kia có ba thứ tốt, tu hành, nấu ăn, thu nhận đệ tử. Đạo hữu như vậy không dựa vào ngoại vật, một mình nhập đạo Thiên Kiêu, nhất định người kia sẽ đánh giá cao đạo hữu.