Chương 91: Tuyền đạo
Lên xe, dưới sự hướng dẫn của Tứ Bình đạo trưởng, Trần Hạo rời khỏi Đào Thành, tiến vào cao tốc Hoàng Châu.
Mắt thấy con đường phía trước không phải là ngắn, Trần Hạo không muốn lãng phí thời gian, nhịn không được mở miệng hỏi:
- Tứ Bình tiền bối, ngài trước nói, không nên dựa vào ngoại vật, còn có Linh Thạch? Đây là ý gì? Vãn bối không hiểu cho lắm.
Tứ Bình đạo trưởng ngồi ở ghế cạnh tài xế cũng không ngoài ý muốn, cười nói:
- Cái gọi là Linh Thạch cũng không phải là cục đá ẩn chứa linh khí mà đạo hữu xem trên tiểu thuyết internet, mà là một loại linh cơ chi thạch thập phần hiếm thấy. Cùng linh khí có liên quan cũng không có liên quan. Giữa thiên địa, linh khí chưa hề đoạn tuyệt qua, bằng không thiên địa vạn vật làm sao có sinh cơ? Linh khí là thiên địa mang theo tẩm bổ vạn vật, tự nhiên đối với bất luận thứ gì giữa thiên địa đều có dùng. Mà thế hệ tu sĩ chúng ta, dù cho nhập đạo, cũng không thể như trong tiểu thuyết viết, thu nạp linh khí, tạo hóa tự thân. Đó là ý nghĩ sai lầm, nhập đạo chỉ là cơ sở, có khả năng tu hành, muốn khống chế linh khí trong trời đất, trừ phi đạt đến Tiên Thiên. Mà tu sĩ chúng ta tu hành, thiếu nhất không phải là linh khí, mà là linh cơ.
Trần Hạo bừng tỉnh, chợt ánh mắt cổ quái nhìn thoáng qua Tứ Bình đạo trưởng.
Vị tiền bối này niên kỷ không nhỏ, lại còn thích xem tiểu thuyết internet?
Tứ Bình đạo trưởng phát hiện ánh mắt Trần Hạo vô cùng kinh ngạc, cười nói:
- Tôi đây là ví dụ, thuận tiện cho đạo hữu hiểu. Tiểu thuyết internet thiên kì bách quái, đối với việc tu hành không có tác dụng cho nên tôi không xem. Chỉ là đồ nhi của tôi tính tình trẻ con, thích nghĩ bậy, trước đây chưa nhập đạo đã tiếp xúc với internet, bị ảnh hưởng, còn tưởng đây là tri thức tu hành nên hỏi tôi, lúc đó tôi cho nó một trận nó mới dừng lại.
Trần Hạo thẹn thùng, ngược lại không nghĩ tới, Ngũ Nguyên đạo huynh thoạt nhìn thành thật ổn trọng lại còn có một mặt như vậy.
- Tiền bối, dựa theo người nói như vậy, người trong tu hành, há không có Linh Thạch thì không thể tu hành?
Trần Hạo tiếp tục hỏi.
Tứ Bình đạo trưởng thở dài nói:
- Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu người tu hành càng ngày càng điêu linh, lúc bắt đầu, trăm ngày Trúc Cơ đã là hy vọng xa vời, người trong tu hành yêu cầu dựa vào Linh Thạch ẩn chứa linh cơ phụ tá, lúc này mới có thể nhập đạo, dù vậy, cũng cần gần một năm khổ tu. Mà Linh Thạch cũng là nơi thiên địa tụ hội, trăm ngàn năm tích lũy mà thành, thập phần hiếm thấy, lại không giống nhau, khó có thể nhận biết được. Bởi vậy hôm nay tu hành giới sớm đã không còn thịnh cảnh như mấy trăm năm trước, trên cơ bản đều là đơn truyền mấy đời, nội tình thâm hậu mới thu đến hai tên đệ tử, nhiều hơn cũng không cách nào bồi dưỡng thành tài. Bất quá Hoa Hạ rộng lớn, địa linh nhân kiệt, ngược lại không thiếu kỳ tài tu đạo, có thể nhận biết linh cơ phiêu miểu trong thiên địa, tạo hóa tự thân, theo tôi được biết, tu hành giới đương đại chỉ có năm người không dựa vào Linh Thạch thành tựu tu sĩ đạo cơ, trong đó một vị đạo hữu có tám mươi năm đạo hạnh, được xưng là đệ nhất nhân tu hành giới Hoa Hạ, lão đạo cũng rất là bội phục, chỉ là vị đạo hữu này tọa trấn trọng địa, không thể dễ dàng xuất hiện.
Trần Hạo thấy chấn động không thôi.
Thì ra lúc đầu tu hành giới vào mấy trăm năm trước đã bắt đầu xuống dốc, cho tới bây giờ, đều biến thành đơn truyền từng đời.
Dựa theo như vậy, nếu không có linh thạch phụ tá, có chút người tu đạo sẽ gặp phải nguy cơ đoạn tuyệt truyền thừa.
Tu hành giới bây giờ khá là thê lương!
Ài, cũng may mình có hệ thống đại lão, không cần như những đồng đạo tu hành này, chính mình khổ tu còn gặp phải vô vọng.
Chỉ phải hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống đại lão cũng không keo kiệt phần thưởng.
- Ha ha, tiền bối nói như vậy, vãn bối thực sự vừa vui mừng vừa xấu hổ!
Trần Hạo khiêm tốn đáp lại.
Tứ Bình đạo trưởng nghiêm túc nói:
- Đạo hữu hà tất khiêm tốn, hiểu ra con đường tu hành, thành chính là thành, không thành chính là không thành, không giả được, cũng không thay đổi được sự thật. Làm cho mình xem, không cần phải làm cho phàm tục xem, không bởi thì thời gian tu hành của cậu ngắn, cậu không có sư phụ chỉ điểm nhưng vẫn có thể một mình nhập đạo, đây là thiên phú, cũng là vận số, đạo tâm ngày sau nhất định sẽ không yếu.
Trần Hạo nhất thời thần sắc trang nghiêm.
Cổ nhân nói, gia truyền vạn cuốn kinh, chân truyền một câu nói.
Tứ Bình đạo trưởng lúc này nói đối với Trần Hạo tuyệt đối không kém hơn một câu chân truyền chút nào, chính là nhất ngôn chi sư.
- Đa tạ tiền bối chỉ điểm, vãn bối khắc trong tâm khảm.
Trần Hạo thành tâm nói lời cảm tạ.
Tứ Bình đạo trưởng thoả mãn gật đầu:
- Đạo hữu có cơ duyên sâu, cũng có thiên phú, đạo tâm càng thêm minh khiếu, trong cùng lứa cũng là một đời thiên kiêu. Lão đạo hi vọng cậu có thể kiên trì đạo tâm, học đạo không ngừng, đánh vỡ ngõ cụt mấy trăm năm của tu hành giới, tìm ra bí mật Tiên Thiên.
- Tiên Thiên? Có gì khác nhau sao?
Trần Hạo khiêm tốn cầu học.
Đối với hắn mà nói, tất cả những sự tình của tu hành giới đều rất mới mẻ.
Tứ Bình đạo trưởng kiên trì nói:
- Tiên Thiên là một cảnh giới trên con đường tu hành, người xưa nói, không vào Tiên Thiên, không chân tu, chỉ có thành tựu Tiên Thiên mới biết cái hay của việc tu hành, nhập thanh minh, dò xét Cửu U, thiên địa ngũ hành, vạn pháp tùy tâm. Mà trước cảnh giới Tiên Thiên, chính là trăm năm đạo hạnh cảnh giới Minh Thanh, hiện tại không có ai có thể chạm tới cảnh giới này, từ lúc ta sinh ra tới nay, đệ nhất nhân tu hành giới chính là người có tu vi cao nhất, tu hành giới có không ít đồng đạo tuyệt vọng đối với sự tình người tu hành có thể tiến vào Tiên Thiên. Bất quá lão đạo tin tưởng, đại đạo bốn mươi chín, tất sẽ lưu lại một đường sinh cơ, đạo môn ta không dứt, chung quy sẽ có hi vọng quật khởi.
Trần Hạo cảm thấy kính nể đối với Tứ Bình đạo trưởng.
Vị tiền bối này, dựa theo cảnh giới hắn nói nói, tự thân tu vi không cao, thế nhưng loại tâm tính này cũng rất đáng quý, nếu như sinh ra vào lúc tu hành thịnh thế, sợ cũng có thể thành tựu Tiên Thiên rồi.
- Vãn bối ghi nhớ lời tiền bối dạy, nhất định không quên sơ tâm.
Tứ Bình đạo trưởng gật đầu, tiếp tục nói:
- Nói đến Tiên Thiên, lão đạo cũng phải nhắc nhở một chút với đạo hữu, Ngụy Hoài Trung gọi ta là chân nhân, đây chỉ là lời khuyếch đại. Người phàm tục không hiểu được con đường tu hành. Cái tên Chân Nhân kia chính là đạo hiệu dành cho tu sĩ Tiên Thiên, thế hệ chúng ta không vào được Tiên Thiên, dùng đạo hiệu thảo luận, nhập đạo đều là cùng một thế hệ, dù cho thân cận cũng chia lớn nhỏ. Giữa đồn đạo với nhau không nên dùng tên thật để xưng hô, đây không phải là tôn kính mà là trêu đùa, nếu như như gọi không đúng rất dễ dẫn đến hiểu lầm.
Trần Hạo gật đầu ghi nhớ, đồng thời cảm thấy may mắn, lần này lựa chọn trợ giúp Ngụy lão bản thực sự là một nước cờ hay, từ đó mới có thể gặp được vị tiền bối đồng đạo hảo tâm này, giúp mình giải đáp nghi hoặc, chỉ điểm sai lầm.
Sau đó Trần Hạo liền hỏi những thứ mình không hiểu, lão đạo sĩ đều giải thích cho hắn tất cả những gì mình biết, làm cho Trần Hạo đối với tu hành giới có sự hình dung đại khí.
Bây giờ nói tu hành giới Hoa Hạ điêu linh, cũng không phải nghiêm trọng như vậy, bởi vì người tu hành không tính là quá ít. Chỉ là đại đa số không xuất hiện ở bên trong thế tục, không phải ở sơn môn khổ tu truy tìm đại đạo thì chính là du lịch tứ phương, tăng tiến đạo tâm, thuận tiện tìm kiếm kỳ vật, ví dụ như Linh Thạch có thể đảm bảo truyền thừa không đứt.
Ngoài ra yêu ma quỷ quái cũng điêu linh như thế, đại yêu tuyệt tích, tiểu yêu lại rất hiếm thấy. Thường gặp nhất chỉ là một phần yêu hồn dã quỷ, bởi vì một phần tu sĩ du lịch tồn tại, bọn chúng sợ bị thu thập nên dù cho lợi hại cũng không dám đi ra gây hại.
Còn một điều chính là Tứ Bình đạo trưởng nhắc nhở Trần Hạo, đóng cửa khổ tu bất lợi cho tu đạo, chi bằng động tĩnh kết hợp, pháp tâm hòa hợp mới có khả năng thành đạo, kiến nghị Trần Hạo có thời gian thì đi du lịch tứ phương, một bên hành đạo, một bên quan sát thế gian muôn màu, hiểu ra huyền cơ.
Đối với lời đề nghị này, Trần Hạo tự nhiên nhận lời.
Sau lưng hắn có hệ thống đại lão, hành đạo thiên hạ chính là lựa chọn tốt nhất.