Chương 96: Quân Sơn Tự
Tứ Bình đạo trưởng nói đi là đi, lưu lại Trần Hạo một mình, trong lúc nhất thời đột nhiên có chút lúng túng.
Dù sao cuộc sống không quen, còn phải đối mặt với một vị tiền bối vô cùng nhiệt tình, cảm giác chẳng khác gì con rể vừa mới về nhà vợ vậy.
Chủ yếu nhất là ngày hôm qua ăn linh mễ, ba ngày cũng không đói.
Ba ngày đều không cần ăn gì vậy ở tại chỗ này làm cái vẹo gì?
Cho nên Trần Hạo cũng hướng Cổ Đạo Toàn đưa ra lời chào tạm biệt, lý do là cần muốn về thăm nhà một chút, sau đó chuẩn bị hành đạo.
Đối với lần này, Cổ Đạo Toàn hoàn toàn không có biện pháp giữ lại.
Hành đạo là một truyền thống của đạo môn, sau khi nhập đạo đã có tu vi, đã có pháp khí, liền yêu cầu tăng trưởng kiến thức và cảm ngộ đối với thiên địa vạn vật, cho nên lần đầu tiên hành đạo rất quan trọng.
Cổ Đạo Toàn cực kỳ mong chờ đối với Trần Hạo, tự nhiên sẽ không quấy nhiễu sự tình Trần Hạo tu hành.
Bất quá Cổ Đạo Toàn vẫn chuẩn bị cho Trần Hạo không ít lễ vật, toàn bộ đều là đồ ăn, đã được xử lý thành hoa quả khô, tùy thời đều có thể đơn giản nấu nướng rồi ăn.
Tuy rằng Cổ Đạo Toàn nói không đáng nhắc tới, nhưng Trần Hạo có thể cảm giác được những thứ hoa quả khô này đều là linh tài, đối với tu hành của tu sĩ có trợ giúp vô cùng lớn, không cách nào dùng giá trị để so sánh.
Trần Hạo không có cự tuyệt, có chút ân tình ghi tạc trong lòng là được, chờ đợi thời điểm nhất định sẽ hồi báo.
Lại tạm biệt với Thiến cô nương, Trần Hạo lúc này mới mang theo mèo mun và gà trống lái xe rời đi.
Rời khỏi sơn thôn, Trần Hạo không có trực tiếp về nhà mà là lái xe tiến vào Hoàng Châu.
Mặc dù ở mảnh đất lớn Hoa Hạ, Hoàng Châu không có đại danh khí gì, bất quá diện tích ngàn dặm cũng thập phần nổi danh, ngoài Quân Sơn Tự nổi bật, nhân gian còn có truyền ngôn, Quân Sơn ẩn cổ Phật, quá đạo bái Quan Âm. Truyền ngôn kia chính là hai danh thắng của Quân Sơn Tự, vách đá Phật Đà và mười trượng Quan Âm.
Phật Đà là điêu khắc tại mặt bên vách núi, giống như đúc, giống như phật đà hòa vào vách núi, nếu không nhìn kỹ thậm chí có thể bỏ qua.
Mười trượng Quan Âm còn lại chính một pho tượng Quan Âm cao mười trượng được dựng bằng bạch ngọc, có tới mười trượng hay không Trần Hạo không biết, thế nhưng nghe nói rất có linh tính, đèn nhang hưng thịnh, người đến cầu con rất đông.
Trần Hạo sớm đã nghe nói đến Quân Sơn Tự chỉ là vẫn chưa có cơ hội đến đây, lần này nếu tới rồi, tự nhiên không thể bỏ qua.
Mặt khác, Trần Hạo cũng muốn xem thử tướng pháp của phật môn.
Dù sao Tứ Bình đạo trưởng và Cổ Đạo Toàn nói với hắn đều là việc đạo môn, hoàn toàn không đề cập tới phật môn, Trần Hạo không rõ sự tình nên cũng không hỏi.
Tới Quân Sơn, Trần Hạo rốt cục cảm nhận được Quân Sơn Tự náo nhiệt, thật sự là người ra vào tấp nập, dòng người đông kịt. Ngay cả chỗ đậu xe đều không tìm được.
Thật vất vả mới tìm được một chỗ đậu xe, nhưng đường lên Quân Sơn Tự lại không dễ dàng gì, Quân Sơn Tự được xây tại giữa sườn núi, tuy rằng sau khi khai phá, đường lên núi dễ đi hơn rất nhiều, thế nhưng leo núi cũng là một chuyện không dễ dàng, yêu cầu rất cao đối với tố chất thân thể.
Trần Hạo có nghe nói qua một chuyện, nói là bên dưới chân núi Quân Sơn có một tín đồ phật môn, mỗi ngày đều lên núi bái phật, thập phần thành kính, cố tâm thành linh, hôm nay đều đã tám mươi tuổi rồi mà thân thể vẫn khỏe mạnh như cũ, còn tái giá cưới một cô gái xinh đẹp, sinh một đứa con trai.
Trước đó Trần Hạo không hiểu, lúc này nhìn con đường leo núi, trong lòng phì ngùm nước bọt, ông già kia mỗi ngày kiên trì leo núi, thân thể tự nhiên sẽ khỏe, có quan hệ gì đến phật môn chứ?
Về phần sinh con trai, vậy thì khửa khửa, nói không chừng là của hàng xóm không chứng.
Dọc theo đường lên núi, nửa giờ sau, Trần Hạo rốt cục thấy được mười trượng Quan Âm của Quân Sơn Tự.
Tượng Quan Âm này đích xác rất cao, toàn thể như bạch ngọc, kiến tạo thập phần sinh động, đứng sừng sững như thương tùng giữa cổ tự.
Bất quá nhìn chùa miểu Trần Hạo lặng lẽ không nói gì.
Cùng với những ngôi chùa nhỏ mà hắn đã đi lúc còn học đại học không khác gì nhau.
Một bức tường màu vàng vờn quanh một vòng lớn, sau đó xây một cái quảng trường bằng phẳng, muốn vào chùa thì phải xếp hàng mua vé, người xếp hàng kéo dài cả một đoạn.
Bên ngoài ngôi chùa bày ra không ít quầy hàng, bán các loại ngọc phật ngọc Quan Âm, giây đỏ kết, chuỗi phật châu, các loại nhang dài ngắn khác nhau.
Rất kỳ lạ chính là còn có một cái nông gia viện. À, không thể nói nông gia viện, bởi vì trên đó viết "trai phòng", trong đó cũng không có niêm yết giá cả rõ ràng, bất quá có thể tưởng tượng ăn một bữa cùng bên ngoài không có gì khác nhau, thậm chí đều không đồ ăn mặn, một khi tính tiền nói không chừng bị chém cho hộc máu.
Trần Hạo thấy những thứ này liền không có hứng thú tiến vào ngôi chùa.
Một nơi đã trở thành khu du lịch thế này thì còn có thể có cao nhân gì đây?
Chỉ là tiếc nuối không có thể nhìn thấy Quân Sơn Tự ẩn Phật phía sau núi, đây chính là do cổ nhân tạo nên mấy trăm năm trước, vài thời đại đó tuyệt đối xưng là là điêu luyện sắc sảo.
Chọn một quầy hàng hỏi thăm một cái giá ngọc phật ngọc Quan Âm, chủ sạp vừa nói Trần Hạo liền xoay người rời đi.
Mặc dù nói là giá cả vô cùng rẻ, thế nhưng thứ đồ sản xuất dây chuyền này mà ông bán giá gấp mười lần bình thường, chém cũng quá ác rồi đó.
Bất quá còn chưa đi được bao xa Trần Hạo lại bị cản đường.
Không phải là có người đến trục xuất Trần Hạo mang theo mèo mun và gà ngốc, mà là một tên coi bói.
Người này vóc người khôi ngô, tuổi chừng ba mươi, ăn mặc rất hiện đại, chỉ là trong tay cầm một chuỗi phật châu nhỏ.
Nhìn Trần Hạo, người tới cười nói:
- Ông chủ, có muốn coi bói không? Tôi thấy ngài mi tâm ửng hồng, trên tai có thiên tinh, đây là tướng phúc khí, có muốn tính một quẻ hay không?
Trần Hạo đếu biết nói gì luôn.
Mi tâm ửng hồng? Nãy giờ bố leo núi mệt bỏ mọe, thiên tinh trên lỗ tai? Trên lỗ tai có cái nốt ruồi đen nhỏ liền kêu thiên tinh? Sao chú mày không nói nốt ruồi đen này là quý tướng của Phật Đà chuyển thế luôn đi?
Trần Hạo lười để ý đến hành vi lừa gạt người này, lúc trước đi tham quan cũng gặp được người như thế này, còn có bạn học tin thật, tốn năm mươi tệ kết quả muốn hỏi thêm thì cần phải trả thêm tiền, mẹ nó.
Thế nhưng lúc hắn rời đi thì tên này vẫn mặt dày mày dạn đi theo, tiếp tục nói:
- Nếu mà ông chủ không tin tôi, anh nhìn sư phụ tôi ở bên kia kìa, sư phụ tôi là đệ tử đời thứ hai mươi chín của Bắc Đẩu Quan Tinh phái, sở trường xme phúc họa, coi không trúng không lấy tiền.
Quả nhiên tiếng nói hắn vừa dứt, một cái lão thái thái nhỏ gầy liền mặt mày bí hiểm tới gần, nhìn Trần Hạo mặt nghiêm túc nói:
- Vị thí chủ này, nhìn tướng mạo của cậu khác thường, là...
Trần Hạo không đợi bà nói xong liền trực tiếp xoay người rời đi.
Nam tử khôi ngô muốn kéo lại nhưng cánh tay Trần Hạo run lên, nam tử nhất thời buông tay, lui về phía sau hai bước, kinh ngạc nhìn Trần Hạo.
Chờ Trần Hạo đi xa, nam tử khôi ngô lúc này mới buông tha, sau đó rất nhanh đi hướng người kế tiếp, mà lão thái thái tập mãi thành thói quen, chuyển sang những phương hướng khác.
Trần Hạo đối với lần này không biết phải nói gì, thầm nghĩ cho dù có cao nhân phật môn chỉ sợ nhìn thấy những thứ này cũng sẽ tức giận làm cho đầu trọc bốc hơi nước, cảm giác nơi thanh tĩnh của phật môn bị làm bẩn.
Rời khỏi ngôi chùa, Trần Hạo vốn định xuống núi, bất quá khi tiến vào một con đường nhỏ ở ven rừng thì đột nhiên cước bộ dừng lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía ngọn núi đối diện.
Ở nơi đó còn có một cái ngôi chùa khác, ẩn ẩn bên trong ní rừng, nếu như không chú ý, người bình thường cũng không nhìn thấy.
Trần Hạo hứng thú đi vòng qua.
Gần mười phút sau, Trần Hạo đi tới trước ngôi chùa.
Ngôi chùa này ngoại trừ to lớn ra thì không khác gì ngôi tự trên Thanh Khê Sơn, thoạt nhìn rất xa xưa, ngay cả bản tên cũng chẳng thấy. Ngoại trừ Trần Hạo ra thì không có bất kỳ du khách nào đến bên này.
Đang tò mò quan sát, Trần Hạo liền thấy từ trong chùa miếu đi ra một lão nhân áo bào tro đang cầm mấy quyển kinh thư.
Thấy lão nhân, ánh mắt Trần Hạo ngưng lại.
Dưới Âm Dương Nhãn, hắn thấy trên người lão nhân có một cổ khí tức tương tự như miểu chúc Trương Tuyền ở Trấn Hải Tự.