Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui

Chương 97: Tín Linh

Chương 97: Tín Linh

Có ý tứ!
Ánh mắt Trần Hạo lóe sáng, khóe miệng hơi nhếch lên.
Lão nhân này rõ ràng không phải là người sống, nhưng cũng không phải là quỷ hồn, cùng Trương Tuyền tương tự nhau.
Mà bây giờ Trần Hạo rốt cục phát hiện loại tồn tại này cư nhiên không sợ ánh mặt trời, có thể tại ban ngày tùy ý đi lại! Đây là do nguyên nhân gì? Bọn họ khác với quỷ hồn chỗ nào chứ?
Trong lòng đầy nghi vấn, Trần Hạo quyết định đi qua chào hỏi.
Trần Hạo vừa mới tới gần cửa chùa, lão nhân áo bào tro lập tức liền phát hiện, thật giống như bị sợ hãi vội vàng cầm kinh thư trong tay vứt trên mặt đất, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Trần Hạo nhìn xong đầu đầy hắc tuyến.
Đù mé, đây là là hành động gì? Ông ném kinh thư xuống đất là có ý gì tôi? Ca thoạt nhìn rất dọa người sao?
Trần Hạo bĩu môi, trực tiếp đi tới bên cạnh ông lão áo bào tro quan sát trên dưới một phen.
Dáng dấp thoạt nhìn chừng bảy tám chục tuổi, thân hình gầy yếu, vóc dáng cao hơn hắn một phần, da dẻ thô ráp, lông mi đều có chút xám trắng, hai mắt ngược lại rất có linh quang, không có chút đục ngầu nào.
Trần Hạo quan sát làm cho lão nhân áo bào tro có chút không được tự nhiên, vội vàng dời đi vài bước.
Bất quá thấy Trần Hạo lại xoay ánh mắt, lão nhân áo bào tro trợn tròn mắt, nhịn không được hỏi:
- Cậu nhìn thấy tôi?
Trần Hạo ngẩn ra, nhiều hứng thú hỏi:
- Thế nào? Ông cho rằng người khác không nhìn thấy ông?
Ông lão áo bào tro mắt người trừng lớn:
- Thật đúng là thấy được? Không đúng, chủ trì Quân Sơn tự nói người bình thường không nhìn thấy được Phật Linh.
- Phật linh? Chính là loại trạng thái này của ông à? Ừm, quả thật là có khí tức phật gia, bất quá Phật Linh là ý gì?
Trần Hạo tò mò hỏi.
Lão nhân áo bào tro lắc đầu:
- Ông cũng không biết, sau khi ông chết liền biến thành như vậy, sau đó được đại sư Quân Sơn Tự an bài ở chỗ này, mỗi ngày tụng kinh niệm Phật, lúc mới bắt đầu ông cảm giác mình còn rất yếu ớt, bất quá niệm vài chục năm kinh phật, ông ngay cả ban ngày cũng có thể xuất hiện.
Trần Hạo kinh ngạc!
Đây là Phật Linh? Là người sau khi chết tụng kinh niệm phật biến thành?
Không có đạo lý, chết chính là chết, sau đó biến thành quỷ hồn, Phật Linh là tình huống gì?
Dù thế nào phật môn đến Trung Thổ truyền giáo, khắp nơi các mặt cũng bắt đầu thẩm thấu, ngay cả sinh ý địa phủ đều muốn đoạt?
Làm sao có thể chứ, ở trong mắt ca chỉ có hai loại người, đó chính là người chết và người sống.
Nếu không phải là sống vậy là đã chết, đó chính là quỷ, đó chính là đối tượng để ca làm nhiệm vụ,mặc kệ là thứ quái quỷ gì.
Ánh mắt Trần Hạo lóe ra, nói:
- Ông à, con không biết đại sư Quân Sơn Tự đã nói cái gì với ông, bất quá người chết như đèn tắt, sau khi chết chính là quỷ, ông có thể là đã lĩnh ngộ đối với kinh phật cho nên sau khi chết mới được che chở, bất quá như vậy là không được, Thiên Đạo Luân Hồi, có sinh ắt có tử, nếu như thọ mệnh của ông đã kết thúc thì nên đi đầu thai một lần nữa, cứ tồn tại không rõ ràng như vậy đối với nhân gian có ảnh hưởng không tốt, đối với ngài cũng vậy.
Lão nhân áo bào tro vẻ mặt mờ mịt:
- Là như thế sap? Chủ trì nói ông có phật tâm, sau khi chết được phật che chở, kiên trì tụng kinh, ngày sau được bước vào phật quốc.
Trần Hạo lúc này phản bác:
- Nói bậy, cái gì phật quốc chứ? Ông đã từng thấy qua chưa? Ông bây giờ cũng không phải người sống, hẳn là lý giải thế giới sau khi chết có bộ dáng gì, có từng tận mắt thấy thần linh hay Phật Đà, Bồ Tát không?
Lão nhân áo bào tro lắc đầu.
- Nói đúng ra là hòa thượng kia đang lừa dối người, để cho ông ở nơi này giúp bọn họ tụng kinh, à nói đến việc này, con ngược lại nhớ tới một cái truyền thuyết ở Quân Sơn Tự, nghe nói là hàng năm vào ngày sáu tháng tám, vách đá Phật Đà ở Quân Sơn Tự đều truyền đến tiếng tụng kinh, thanh âm kia có phật lực vô biên, có thể để cho người trầm mê trong đó, không thể tự kìm chế. Con nói ông này, tiếng tụng kinh kia không phải là do ông làm ra chứ??
Trần Hạo hồ nghi hỏi.
Lão nhân áo bào tro lúng túng nói:
- Là ông, chủ trì nói nhân gian đầy lo toan, thất tình phức tạp, kinh phật như con thuyền trên biển khổ, có thể độ người trên thế gian, nói ông vào ngày sáu tháng tám hàng năm niệm kinh ở dưới tháp phù đồ, tích lũy thiện quả.
Vẻ mặt Trần Hạo không biết nói gì.
Thảo nào Quân Sơn Tự mấy năm nay như hưng thịnh như thế, thì ra lúc đầu hết thảy đều có người thao tác phía sau màn. Chủ trì Quân Sơn Tự này quả thật là một người biết làm ăn, cư nhiên đem chủ ý đều đánh tới trên người quỷ hồn, quả thật là kỳ tài!
Trần Hạo lúc này mở miệng nói:
- Ông à, đối với phật giáo con không dám nói lung tung, bất kỳ một giáo phái nào có thể truyền thừa đều nói rõ bên trong giáo phái đó có đại năng giả, có phật thật. Bất quá Quân Sơn Tự con lại không để vào mắt, ông có phật tâm, sau khi chết linh hồn mang theo phật tính là phúc của ngài, sau khi chuyển thế tất nhiên sẽ có phúc báo. Thế nhưng chủ trì Quân Sơn Tự lại lợi dụng ông trợ giúp Quân Sơn Tự tuyên truyền cúng bái hành lễ, ông cảm thấy hòa thượng như vậy thật là đại sư?
Sắc mặt lão nhân áo bào tro hơi biến.
Ông tin phật, nhưng cũng không phải là người ngu.
Mấy năm nay nhìn Quân Sơn Tự từ từ náo nhiệt, ông cũng rất hài lòng, chỉ là luôn cảm giác có chút không thích hợp.
Lúc này bị Trần Hạo ngửa bài, lão nhân nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, hiểu vấn đề trong đó.
- Vậy ông sau này không đi tụng kinh nữa.
Lão nhân áo bào tro thở dài một tiếng, nhãn thần có chút buồn bã.
Trần Hạo nói:
- Không đi tụng kinh chỉ là trị phần ngọn. Quân Sơn Tự bởi vì ông mà hưng thịnh, người bên kia làm sao chấp nhận việc ông không làm nữa, như vậy truyền thuyết Quân Sơn Tự chẳng phải muốn tan vỡ? Ông à, biện pháp tốt nhất vẫn là giải thoát bản thân, thuận theo Thiên Đạo đi Luân Hồi.
Lão nhân áo bào tro mờ mịt nói:
- Vậy ông phải làm gì mới là giải thoát bản thân?
Trần Hạo nở nụ cười:
- Đây chính là sở trường của con.
Lão nhân áo bào tro nhìn về phía Trần Hạo.
Trần Hạo tiếp tục nói:
- Ông còn nhớ mình trước khi chết trong lòng có tiếc nuối gì không?
Tiếc nuối?
Ánh mắt lão nhân áo bào tro hiện lên hồi ức, dường như thấy được một màn chính mình sắp chết.
- Ông chỉ là một dân chúng bình thường, con gái bình an cũng không cần ta quan tâm, nếu nói là tiếc nuối vậy chính là người vợ quá cố của ông.
Ding: Quỷ chết già Trần Hữu Thanh, mười chín năm Tín Linh, hoàn thành di nguyện ban thưởng Chưởng Tâm Lôi.
Tới rồi tới rồi, quả nhiên là quỷ hồn, hệ thống đại lão đã ra nhiệm vụ!
Nghe được tiếng Ding, Trần Hạo nhất thời vui mừng, sau đó thấy phần thưởng càng là hai mắt phát quang, thiếu chút nữa kích động gào lên một tiếng.
Chưởng Tâm Lôi! Bất kể là xem cố sự xem tiểu thuyết hay xem phim, đồ chơi này không biết xuất hiện qua bao nhiêu lần, Trần Hạo không cần truyền thừa liền biết đây tuyệt đối là một môn pháp thuật thần thông trâu bò!
Đối với hắn hiện nay mà nói, hắn càng cấp bách tìm một môn thần thông trâu trâu để gây dựng mặt mũi đại sư của mình.
Cái nhiệm vụ này nhất định phải nhận, cho dù đắc tội người nào cũng không sợ, ca nhất định phải lấy được Chưởng Tâm Lôi.
Trong lòng Trần Hạo mừng như điên, trên mặt cũng nỗ lực trấn định hỏi:
- Ông cứ nói tiếp.
- Người vợ quá cố của ông là lúc sinh đứa thứ hai mà chết, ông rất hối hận, nếu như năm đó ông không chấp nhất muốn một đứa con trai thì bà ấy cũng sẽ không qua đời. Vong thê sau khi chết, ông từ đó về sau tin vào phật pháp, dù cho bận rộn thế nào đi nữa cũng sẽ dành thời gian tụng kinh cho bà ấy. Bất quá người chết không thể sống lại, cho dù ông vì bà ấy kiên trì tụng kinh hơn mười năm cũng không thể thay đổi được gì, lúc sắp chết ông vốn nghĩ sẽ được gặp lại bà ấy, không ngờ tới sau khi chết ông lại thành ra như vậy.



Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất