Chương 1406. Giết Chết Hạ Trực
Hàn Sâm không hề lo lắng có người đến cướp Quả Thực Gen của hắn, bởi vì trong số những người tới đây, Lệ tiên sinh, Lão Thu, Hứa Ngôn Mộng, Vương Chiếu và Chung Tam Tiếu đều đã kết tụ ra hạch gen Bảo Thạch, Gen Thần của bọn họ cũng đã đầy đủ, cướp Quả Thực cũng chỉ có thể làm đồ ăn mà thôi, cũng không có tác dụng quá lớn.
Cũng chỉ còn lại đám người Hạ Trực mới có nhu cầu với Quả Thực Gen Thần Cấp mà thôi. Mà ở bọn họ cũng không phải là nhân vật chủ chốt trong đội ngũ, lời nói cũng không có sức nặng, muốn cướp Quả Thực của Hàn Sâm thì cũng chỉ có thể chờ cơ hội Hàn Sâm đơn độc một mình.
Hàn Sâm nhìn chung quanh chỉ thấy có một người là Hạ Trực, sau đó liếc mắt nhìn hạch gen con sói bằng kim loại của hắn rồi nói: “Ngươi muốn dựa vào nó để an toàn chạy trốn khỏi bầy sói kia ư?”
Hạ Trực cười lạnh nói: “Đúng vậy, hạch gen của ta tên là Bách Thú, nó có thể bắt chước bất cứ dị thú nào rồi khiến cho đối phương coi nó là đồng loại.”
“Hạch gen mạnh đấy, quả thật đáng tiếc.” Hàn Sâm thở dài nói.
“Đáng tiếc cái gì?” Lúc Hạ Trực đang nói chuyện, hắn cũng đã ra lệnh cho con sói kim loại áp sát Hàn Sâm, cơ thể của con sói kim loại này †o lớn, mạnh mẽ, hình như bất cứ lúc nào nó cũng có thể bùng nổ, xé Hàn Sâm thành ngàn mảnh vụn.
“Nếu hạch gen này có thể tiến hóa đến trạng thái mạnh nhất thì chắc chắn sẽ rất thú vị, nhưng đáng tiếc sự tiến hóa của nó chỉ có thể dừng lại ở đây thôi.” Hàn Sâm lạnh nhạt nói.
“Lúc đầu ta còn muốn giữ một mạng cho ngươi, nhưng xem ra bây giờ không cần phải như thế nữa rồi.” Hạ Trực khit mũi một tiếng, con sói kim loại lập tức hóa thành một cơn gió mạnh mẽ bổ nhào về phía Hàn Sâm.
Hàn Sâm cũng không né tránh, trong tay bắn ra một vệt kim quang, Hoàng Kim Long Tu Tỏa lập tức cuộn lại đánh về phía con sói kim loại của hắn, bó con sói kim loại thành cái bánh chưng.
Con sói kim loại ngã xuống trước mặt Hàn Sâm, nó dùng sức mạnh †oàn thân liều mạng giãy dụa, nhưng làm thế nào cũng không thoát ra được.
“Vậy mà ngươi lại có hạch gen cấp Hoàng Kim ư?” Hạ Trực thấy hạch gen của mình đang không ngừng vật lộn với Hoàng Kim Thẳng Tỏa kia, sắc mặt hắn lập tức biến đổi.
“Có hạch gen Hoàng Kim cũng chẳng có gì ghê gớm.” Hàn Sâm nói.
“Thực sự chẳng có gì ghê gớm.” Hạ Trực nói xong thì triệu hồi một thanh trường kiếm màu tím ra.
Thanh kiếm kia dài ba thước, trên thân kiếm là tinh thể Tử Ngọc, phía trên khắc rất nhiều phù văn, trông có vẻ rất kỳ dị.
Hạ Trực vung trường kiếm lên, chỉ thấy hào quang trên trường kiếm kia †oả sáng, phù văn phía trên sống lại, hóa thành luồng ánh sáng phù văn xông về phía Hàn Sâm nhanh như nước chảy.
Già Thiên Tán trong tay Hàn Sâm mở ra, ngăn chặn luồng ánh sáng phù văn kia.
Chỉ thấy từng luồng ánh sáng phù văn nổ tung lên trên mặt chiếc dù, dĩ nhiên là nó không thể gây ra bất cứ thương tổn nào cho Già Thiên Tán.
Trước đó Hàn Sâm đã ăn rất nhiều Quả Gen Thần Cấp nên Gen Thần cũng mạnh mẽ lên không ít, sức mạnh không hề yếu hơn sinh vật biến dị, sức mạnh của hạch gen Hoàng Kim cũng khó lòng mà đẩy lui được hắn.
“Sao ngươi lại nắm giữ nhiều hạch gen Hoàng Kim tới vậy?” Sắc mặt Hạ Trực thay đổi rất khó coi, hắn cho rằng Già Thiên Tán cũng là hạch gen Hoàng Kim nên mới có thể ngăn chặn sự công kích của hạch gen Hoàng Kim Quang Phù Kiếm được.
Ai”
“Đây chỉ là hạch gen Thanh Đồng mà thôi.” Hàn Sâm dùng một tay cầm Già Thiên Tán, trong khi cái tay còn lại thì nắm chặt Tinh Đản, vừa nói chuyện vừa quăng về phía Hạ Trực.
“Không thể nào, ngươi đang lừa ta, không ngờ ngươi lại ẩn giấu sâu như vậy, hóa ra ngươi cũng là Bán Thần có hạch gen Hoàng Kim.” Quang Phù Kiếm trong tay Hạ Trực lại vung lên, từng luồng từng luồng ánh sáng phù văn xông về phía Tinh Đản.
Nhưng Tỉnh Đản lại lắc lư không ngừng trên không trung, trốn thoát dòng ánh sáng phù văn, Hạ Trực không thể không dùng Quang Phù Kiếm trong tay chém về phía Tinh Đản.Aml
Quang Phù Kiếm bổ vào phía trên Tinh Đản, lập tức chém rơi Tỉnh Đản xuống đất, nhưng Tinh Đản rơi trên mặt đất kia lại nảy lên một cái, nhanh chóng nảy tưng tưng về phía của Hạ Trực.
Hạ Trực hoàn toàn biến sắc, hắn muốn né tránh Tinh Đản nhưng đã không còn kịp nữa rồi. Tinh Đản nảy lên trên đùi của hắn, sau đó bắn về trong tay Hàn Sâm.
Hàn Sâm lấy lại Tinh Đản, Già Thiên Tán tiến đánh từng bước một về phía Hạ Trực, khống chế của hắn với Tinh Đản cũng càng ngày càng chính xác và khéo léo hơn.
Hạ Trực vừa bị Tinh Đản đập trúng một cái, nhưng hắn không hề cảm nhận cơ thể bị thương, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Nhìn thấy Hàn Sâm đi tới, hắn lại sử dụng Quang Phù Kiếm bổ về phía Hàn Sâm.
Những luồng sáng phù văn lại nổ tung trước Già Thiên Tán, hoàn toàn không thể đến gần cơ thể của Hàn Sâm.
Hạ Trực cắn răng một cái, nhanh chóng dùng thân kiếm giống như Tử Ngọc bổ về phía Hàn Sâm, Hàn Sâm không thèm trốn tránh, cũng không hề dùng Già Thiên Tán ngăn chặn, mặc cho Quang Phù Kiếm chém trên người hắn.
Nhưng Quang Phù Kiếm cũng không thể mảy may tổn thương đến áo giáp trên người Hàn Sâm, thân kiếm lại bị uốn cong hệt như một sợi cao su.
Trong lòng Hạ Trực kinh hãi, hắn không biết vì sao lại xảy ra chuyện như vậy. Nhưng giờ phút này Hạ Trực không thể nghĩ nhiều được nữa, hắn cắn răng dùng một quyền đánh vào lồng ngực của Hàn Sâm.
Hàn Sâm vẫn không hề né tránh, dù cho nắm đấm của Hạ Trực đã đánh vào ngực hắn.
Trong cái chớp mắt nắm đấm đánh trúng Hàn Sâm ấy, con ngươi của Hạ Trực bỗng nhiên co rút lại, hắn lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, nhìn lại thì thấy nắm đấm của mình biến dạng giống như bọt biển bị đè ép sau khi đánh vào lồng ngực của Hàn Sâm. Nó cứ như không phải là nắm đấm của người đang còn sống, mà giống như nắm đấm của một con rối làm bằng xốp vậy.
Hàn Sâm không hề cho cho Hạ Trực bất cứ cơ hội nào nữa mà dùng một tay túm lấy Hạ Trực gần trong gang tấc, động tác nhanh gọn lẹ hệt như đôi bàn tay của U Linh vậy.
Khoảng cách thực sự quá gần nên Hạ Trực không kịp né tránh, hắn chỉ có thể dùng quyền nghênh đón bàn tay của Hàn Sâm.
Chỉ thấy bàn tay của Hàn Sâm đang bọc trên nắm đấm của Hạ Trực, cơ thể Hạ Trực lập tức đông cứng tại chỗ hệt như là linh hồn bị rút đi, trên mặt vẫn duy trì vẻ sợ hãi đó.Xoetl
Cơ thể Hạ Trực bỗng chia năm xẻ bảy giống như tượng đá bị rạn nứt, hóa thành tro bụi.
Gần như là song song, hạch gen bản mệnh của hắn là con sói kim loại kia cũng hóa thành tro bụi, thanh Quang Phù Kiếm không hề bị tổn hại kia rơi trên mặt đất.
Hàn Sâm nhặt Quang Phù Kiếm lên, quả nhiên là một hạch gen cấp Hoàng Kim, thế là hắn bèn tiện tay cất vào bên trong Hồn Hải.
Hàn Sâm đang chuẩn bị rời khỏi đó thì lại bỗng nhiên nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng sột soạt, âm thanh ấy giống hệt như là có thứ gì đó đang đi lại trên cát.
Hắn đảo mắt nhìn sang thì lập tức biến sắc, chỉ thấy một cây cổ thụ hình người đang di chuyển trên đất, đi về phía Hàn Sâm.
“Lẽ nào đó không phải là thực vật mà là một sinh vật sống sờ sờ ư?” Hàn Sâm nhìn chằm chằm cổ thụ hình người kia rồi từ từ lùi về phía sau.
Sức sống của cổ thụ hình người cũng không mạnh mẽ lắm, không khác gì với cây cối bình thường, nhưng bây giờ Hàn Sâm cũng không thể nhìn nhận nó như cây cối bình thường được.
Cổ thụ hình người lết từng bước một, tốc độ cũng không nhanh lắm, đi thẳng đến chỗ đám bụi mà cơ thể Hạ Trực biến thành rồi dừng lại ở chỗ đó.
Bây giờ Hàn Sâm mới biết mục tiêu của cổ thụ hình người không phải là hắn, mà là Hạ Trực đã bị Hàn Sâm xé đứt chuỗi kết cấu trật tự gen, biến thành phân tử nguyên thủy nhất.
Cổ thụ hình người cắm rễ vào bên trên đám bụi của Hạ Trực, sau đó một cảnh tượng kì lạ đã xảy ra, Hàn Sâm nhìn thấy đám bụi mà Hạ Trực hóa thành biến mất với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, cứ như là bị cây cổ thụ hình người kia hấp thu vậy.
Hết chương 1406.
chương 1407. Chờ Đợi Một Bóng Dáng Trong Năm Tháng Vô Tậr
Chẳng bao lâu sau, đám bụi bặm kia đã bị cổ thụ hình người hấp thu xong. Hàn Sâm nhìn cây cổ thụ hình người từ xa, phát hiện sức sống trên người nó lại tăng lên nhanh chóng, không bao lâu đã gần giống với Hạ Trực lúc còn sống.
Hơn nữa không biết có phải là ảo giác hay không, Hàn Sâm nhìn vào mặt của cổ thụ hình người, gần như cũng hơi giống như Hạ Trực.
Hàn Sâm cảnh giác nhìn cổ thụ hình người, nhưng nó lại không làm việc dư thừa, sau khi hấp thu đám bụi Hạ Trực biến thành xong thì cắm rễ ở nơi đó không chuyển động, dường như định sinh trưởng ở nơi đó.
Hàn Sâm thấy nó bất động, cũng từ từ lùi ra, Tí Hội Sở này thực sự rất kì dị, có thể không cần phải trêu chọc nó thì Hàn Sâm cũng không muốn động vào nó làm gì.
Sau khi lùi lại, Hàn Sâm đi đến rừng tượng đá để nhìn xem bầy sói kia còn ở đó hay không, nếu như không còn thì hắn có thể trở về bằng đường cũ và đi tìm đám người Lệ tiên sinh.
Nhưng hắn vừa định trở về thì lại nghe thấy tiếng động xung quanh, những cái đầu giống như củ cải trồng trên đất kia lại di chuyển trên đất, chặn kín lối đi khi đến của Hàn Sâm.
Ngay cả cây cổ thụ hình người cũng di chuyển cơ thể, chắn trước mặt Hàn Sâm.
Vẻ mặt Hàn Sâm thay đổi thất thường, một lúc sau mới cắn răng xoay người tiếp tục đi vào bên trong, trong lòng thầm nghĩ: “Ta muốn nhìn xem rốt cuộc chúng nó đuổi ta vào trong này để làm gì?”
Hàn Sâm đi vào trong vườn hoa, những cây cối kia cũng chưa có động Tĩnh gì, những cây cối trước đó chặn con đường trở về của Hàn Sâm cũng đã trở về vị trí của mình.
Đi sâu vào bên trong thêm một đoạn nữa, cây cối bên trong vườn hoa thay đổi càng ngày càng kỳ dị, nhưng trông cũng không quá đáng sợ, trái lại còn vô cùng xinh đẹp.
Có đóa hoa giống như hồ điệp tiên tử, có cây cối giống như ngọc thạch điêu khắc, toàn bộ vườn hoa lộng lẫy dị thường, gần như không phải là nơi con người nên đến.
Giữa lùm cỏ bụi hoa, Hàn Sâm nhìn thấy một hồ nước tinh khiết giống như bầu trời, mà ở giữa hồ nước ấy dựng thẳng một khối bia đá, Hàn Sâm nhìn từ xa đã thấy một người chắp tay đứng trước tấm bia đá, giống như là đứng trên mặt hồ.
Mây mù trên hồ mỏng manh, Hàn Sâm không thấy rõ rốt cuộc người kia là ai. Hắn cắn răng tiếp tục đi về phía trước, đi thẳng đến bên hồ, lúc này mới nhìn thấy rõ người kia mặc toàn thân áo trắng, tuy chỉ có thể nhìn thấy một bóng lưng, nhưng lại làm cho người khác cảm thấy phiêu dật xuất trần tới cực điểm, đứng trên mặt hồ giống như thanh linh, không giống người trong hồng trần.
“Con của ta, ta chờ đợi ngươi trong tháng năm vô tận, ngươi cuối cùng đã tới.” Hàn Sâm đang đánh giá nam tử mặc áo trắng đưa lưng về phía hắn thì bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của nam tử mặc áo trắng truyền tới.
“Ngươi đang nói chuyện với ta?” Hàn Sâm biết lúc này sợ hãi cũng vô dụng, chỉ đành miễn cưỡng trả lời.
“Đương nhiên là ngươi, con của ta.” Nam tử mặc áo trắng đứng trước †ấm bia đá, mặc dù rất giống như đang nói chuyện với Hàn Sâm, nhưng vẫn không quay đầu lại, dường như đang nhìn chằm chằm vào bia đá.
Hàn Sâm nghe thế nào cũng cảm thấy nam tử mặc áo trắng nói chuyện rất là khó chịu, cái gì mà con của ta chứ, đây chẳng phải là chiếm hời của hắn hay sao?
“Ngươi là ai? Hình như ta không quen biết ngươi?” Hàn Sâm cau mày nói.
Hắn khẳng định bản thân chưa từng nghe giọng nói của nam tử đó bao giờ, nhìn dáng vẻ cũng không quen thuộc, hoàn toàn chưa từng gặp hắn.
“Ta cũng không quen biết ngươi, nhưng ngoại trừ con của ta, ai cũng không thể đi tới nơi này, cho dù là thần.” Giọng nói của nam tử mặc áo trắng vẫn rất bình tĩnh, thế nhưng lại có một loại khí phách khiếp người khiến người ta không thể không tín phục.
“Rốt cuộc ngươi là ai? Nếu như còn nói chuyện như vậy thì đừng trách †a không khách khí.” Sắc mặt Hàn Sâm khá khó coi, cho dù đối thủ có lợi hại như thế nào đi nữa thì hắn cũng không thể bị người khác chỉ thẳng vào mũi nói ngươi là con trai của ta mà vẫn còn tiếp tục nhẫn nhịn không tức giận được.
“Ta là bóng hình, một bóng hình ở lại chỗ này trong năm tháng vô tận, chỉ vì chờ đợi ngươi đến.” Nam tử mặc áo trắng lại tiếp tục nói.
“Ngươi biết ta là ai sao?” Hàn Sâm có chút không hiểu gì cả, thực sự cái tên này quá kì lạ, nói chuyện không hề có bài bản chút nào.
Nếu không phải có mây mù lượn lờ trên hồ khiến Động Huyền Khí Tràng của Hàn Sâm không thể kéo dài qua đó được thì hắn thật sự muốn nhìn xem rốt cuộc cái tên giả thần giả quỷ này là sinh vật gì.
“Ngươi là ai không quan trọng, nếu ngươi có thể đi tới nơi này, vậy thì nhất định là con của ta.” Nam tử mặc áo trắng nói.
Hàn Sâm lập tức giận dữ, cái tên này nói qua nói lại, cuối cùng cũng là dùng miệng lưỡi để chiếm hời của hắn cả.
Hàn Sâm đưa tay kêu gọi Tinh Đản, đang chuẩn bị ném Tinh Đản về phía nam tử mặc áo trắng kia.
Cho dù đã đến bước này, chết sống Hàn Sâm đều chấp nhận, nhưng không thể nuốt xuống cơn giận này.
Nhưng không đợi Hàn Sâm ném Tinh Đản qua, nam nhân mặc áo trắng lại nói: “Đây là thứ duy nhất ta để lại cho ngươi, ngươi đã nhìn rõ chưa”
Nói xong, nam nhân mặc áo trắng chậm rãi đi vào bia đá trước mặt hắn, cứ như vậy mà đi vào trong bia đá, thân thể của hắn giống như hư ảo.
Sau đó Hàn Sâm nhìn thấy trên bia đá vốn trống không lại xuất hiện từng luồng từng luồng ánh sáng phù văn kết thành chữ.
“Mệnh chỉ sở ký, thần chỉ sở quy…”
Trong lòng Hàn Sâm lập tức kinh ngạc, chữ viết xuất hiện phía trên đó lại là lời mở đầu của “Mệnh Môn”
Hàn Sâm vội vàng nhìn chăm chú quan sát, chỉ thấy chữ không ngừng hiện lên, không lâu sau cả quyển “Mệnh Môn” hoàn toàn hiện ra, không sai một chữ so với những gì Hàn Sâm đã học.
Hơn nữa dòng chữ vẫn liên tục tiếp tục nổi lên không ngừng.
Trong lòng Hàn Sâm vui vẻ, nghiêm túc ghi nhớ dòng chữ phía dưới, rõ ràng đó là phần tiếp theo của “Mệnh Môn”.
Nhưng sau khi hắn đọc xong dòng chữ phía dưới lại bỗng nhiên cảm thấy khí tức trong cơ thể phun trào, “Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh” lại tự động hoạt động khiến tế bào bên trong cơ thể làm hắn tiết ra chất thần bí, lại bắt đầu muốn ngưng kết hạch gen rồi.
Hàn Sâm vừa mừng vừa sợ, hắn cứ cảm thấy “Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh” muốn ngưng kết hạch gen, nhưng vẫn không thể ngưng kết được, hình như có một bức tường vô hình ngăn cản hắn.
Bây mờ mới nhìn thấy một phần phía sau “Mệnh Môn” mà đã khiến “Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh” tự động ngưng kết hạch gen, thực sự vượt ra ngoài dự đoán của Hàn Sâm.
“Quả nhiên nơi này có liên quan rất lớn đến Huyết Mệnh Giáo, e là nam nhân mặc áo trắng này đã nhận nhầm ta thành người kế thừa Huyết Mệnh Giáo, cho nên mới bày ra bí mật của đoạn phía sau ‘Mệnh Môn” Trong lòng Hàn Sâm suy nghĩ tìm tòi, ánh mắt đang nhanh chóng ghi nhớ những dòng chữ đã kết tụ thành ánh sáng rực rỡ kia, khắc từng câu từng chữ vào sâu trong lòng.
Sau khi dòng chữ kết tụ thành ánh sáng rực rỡ kết thúc, “Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh” đã hoạt động đến cực hạn, mà vật chất thần bí do tế bào tiết ra đã cùng đi vào Hồn Hải, bắt đầu ngưng kết hạch gen thật SỰ.
Tinh thể màu đen lại bị kích thích tiết ra chất lỏng màu đen hòa vào bên trong hạch gen, khiến hạch gen xảy ra một vài biến hóa kỳ dị.
Đây là lần đầu tiên Hàn Sâm có cơ hội quan sát cẩn thận quá trình hình thành hạch gen, chỉ thấy chất thần bí kia biến hóa không ngừng, giống như tế bào đang nút ra, vừa giống như vũ trụ đang co rút lại trước vụ nổ lớn.
Bên trong sự lột xác kỳ dị ấy, một hạch gen dần dần ngưng kết thành hình, mà hình dạng của hạch gen này lại làm cho Hàn Sâm sợ hết hồn.
Hết chương 1407.