Siêu Cấp Thần Cơ Nhân 2

Chương 1488. Trở Lại Minh Giới

Chương 1488. Trở Lại Minh Giới
Trác Đông Lai quanh quẩn bên ngoài bia hạch gen, đáng lẽ muốn chờ Minh Nguyệt đi ra.
Hắn cũng ý thức được mình bị Minh Nguyệt lừa, muốn chờ Minh Nguyệt ra, bắt nàng lại để hỏi cho rõ ràng.
Nhưng ai biết bia hạch gen sáng lên, người đi ra lại không phải Minh Nguyệt mà là một vài dị linh và dị sinh vật có khí tức vô cùng mạnh mẽ.
Mặt Trác Đông Lai lập tức biến sắc, xoay người nhanh chóng bỏ chạy.
Những dị linh và dị sinh vật này lập tức đều vọt lên, vừa đuổi theo hắn vừa la lớn: “Ngươi có phải Trác Đông Lai không?”
“Con tiện nhân Minh Nguyệt kia, vậy mà kêu mấy súc sinh này tới giết †a, đúng là đáng hận mà.” Trách Đông Lai vừa sợ vừa giận, tưởng Minh Nguyệt tìm cường giả tới giết hắn, càng liều mạng chạy, cũng không đáp lời.
“Ngươi chạy nhanh như vậy làm gì? Ta hỏi ngươi có phải Trác Đông Lai không?” Dị linh đuổi theo đằng sau hắn lại kêu to.
“Ta không phải Trác Đông Lai, các ngươi nhận nhầm người rồi.” Trác Đông Lai vừa chạy vừa hét to, những tay già đời như hắn hoàn toàn không để ý danh tiếng, mạng sống mới là quan trọng nhất.
“Sao ngươi không phải Trác Đông Lai cho được, rõ ràng là giống Thiên Kiếm nói y như đúc, chắc chắn ngươi là Trác Đông Lai.” Dị linh phía sau càng không tin, vừa đuổi theo vừa nói.
“Thiên tiện? Chẳng lẽ nói con tiện nhân Minh Nguyệt kia à? Coi như
nàng ta tự biết mình đấy, còn biết mình tiện.” Trác Đông Lai thầm nghĩ, chân và miệng vẫn không nhàn rỗi, vừa chạy vừa nói: “Ta thật sự không phải Trác Đông Lai gì hết, cũng không biết Thiên Tiện Địa Tiện gì hết, chắc chắn là các ngươi đã nhận nhầm người rồi.”
“Chắc chắn không sai, chính là ngươi, Thiên Kiếm nói rất rõ, vừa già vừa xấu, có chòm râu dê, nhân loại như vậy không phải ngươi thì là ai?” Dị linh còn nói thêm.
“Cái cmn á, ngươi mới vừa già vừa xấu, ta đây gọi là năm tháng lắng đọng.” Trác Đông Lai cả giận nói.
Nhưng vừa đảo mắt, Trác Đông Lai lập tức thâm kêu không xong trong lòng, chỉ thấy các loại ánh sáng lóe lên, đã có vài dị linh và dị sinh vật đuổi theo, trực tiếp chặn đường đi của hắn, dị linh và dị sinh vật đằng sau cũng đuổi kịp, cũng vây hắn ở giữa vòng vây.
“Xem ra hôm nay Trác Đông Lai ta phải bỏ mạng ở nơi này, chỉ hận không thể tự tay giết con tiện nhân kia.” Trác Đông Lai thấy hết hi vọng chạy thoát, dứt khoát thức thời kêu: “Đến đây đi, hôm nay Trác gia gia gia ngươi sẽ một mình đấu với một đám các ngươi, muốn giết ta, các ngươi cũng phải trả cái giá đắt.”
Những dị linh và dị sinh vật kia thì lại nhìn hắn kiểu hắn bị thần kinh, dị linh vừa nói chuyện với hắn lúc nấy càng nói thẳng: “Ngươi nổi điên cái gì đấy? Ai muốn giết ngươi chứ? Thiên Kiếm nhờ bọn ta, nếu nhìn thấy ngươi thì giúp ngươi một phen, đưa ngươi về truyền tống trận, ngươi đứng đấy nói bậy gì thế?”
Trác Đông Lai lập tức sửng sốt, gần như tưởng mình đang nằm mơ, đơ ra một lúc lâu mới hỏi lại: “Các ngươi nói Thiên Tiện là ai thế? Tại sao hắn phải nhờ các ngươi giúp ta?”
“Không phải Thiên Kiếm bạn của ngươi sao? Hắn nói ngươi là bạn hắn, chúng ta mới bằng lòng giúp một tay, lẽ nào ngươi thật sự không phải Trác Đông Lai?” Một đám dị linh và dị sinh vật cũng nhìn Trác Đông Lai với vẻ nghỉ ngờ.
Trác Đông Lai vội vàng xua tay nói: “Ta chính là Trác Đông Lai, chỉ là nhất thời chưa nhớ ra Thiên Tiện là ai, các ngươi đợi ta suy nghĩ lát.”
Trách Đông Lai thầm nghĩ: “Có ai có năng lực kém như vậy, đặt tên cho mình là Thiên Tiện. Hình như ta đâu biết người như vậy đâu, mặc kệ, cứ thừa nhận trước đã, bảo vệ cái mạng già này là quan trọng.”
“À, đúng rồi, tên của Thiên Kiếm hình như là Hàn Sâm” Dị linh kia lại nói thêm một câu.
Trác Đông Lai lập tức trợn trừng mắt: “Người các ngươi nói là Hàn Sâm?”
Trác Đông Lai cảm giác như mình đang mơ vậy, được một đám dị linh và dị sinh vật hộ tống về truyền tống trận, đồng thời từ truyền tống trận trở về Tí Hộ Sở đổ nát kia.
“E rằng ta già thật rồi, người trẻ tuổi bây giờ nguy hiểm thật, thế mà lại có sức ảnh hưởng với dị linh và dị sinh vật lớn đến thế, xem ra còn cách lúc nhân loại ta đứng vững trong Tí Hộ Sở Thần thứ tư cũng không còn xa nữa.” Trác Đông Lai không khỏi cảm thán.
Sau khi chia tay với Lục Đạo và một đám dị linh, Hàn Sâm chạy tới truyền tống trận mà mình truyền tống vào, chỉ có từ nơi đó mới có thể đi truyền tống đi.
Dọc theo đường đi Hàn Sâm cũng đang nghiên cứu viên hạch gen hồ điệp này. Nếu đánh thật thì có lẽ viên hạch gen hồ điệp siêu cấp này là chỗ dựa lớn nhất của hắn.
Đúng là hạch gen hồ điệp không phải hệ hỏa nguyên bản thật. Trải qua sự dựng dục của thần quang của chiến trường chính, hạch gen vốn không trọn vẹn đã được chữa trị hoàn chỉnh, đồng thời cũng có thêm một ít thay đổi.
Toàn thân hạch gen hồ điệp giống như hồng ngọc, bên trong còn có một loại hoa văn hỏa diễm màu lam, thoạt nhìn hết sức lộng lẫy xinh đẹp, cũng coi như là hạch gen xinh đẹp nhất trong tất cả hạch gen mà Hàn Sâm đã từng thấy.
Chẳng qua khi nói đến năng lực, hạch gen hồ điệp cũng là cái trực quan nhất, không cần nghiên cứu cũng đã có thể biết tác dụng của nó.
Năng lượng hạch gen hồ điệp có thể gắn lên người của Hàn Sâm, giúp Hàn Sâm mọc ra hai cánh giống như hồ điệp. Khác với thú hồn phi hành, hai cánh hạch gen hồ điệp biến thành không những có năng lực phi hành mà còn có sức mạnh cường đại, có thể cung cấp cho Hàn Sâm sức mạnh mạnh mẽ không thua gì sinh vật Thần siêu cấp.
“Không hổ là hạch gen Thần, thực sự quá mạnh mẽ.” Hàn Sâm thử năng lực của hạch gen Hồ điệp xong, trong lòng càng mừng rỡ.
Có hạch gen hồ điệp thì chẳng khác nào có vốn liếng để chống lại cường giả siêu cấp, ít nhất không quá thua về sức mạnh và tốc độ.
“Có lẽ rốt cuộc giờ đây có thể chạy ra khỏi Tí Hộ Sở Minh Giới hay không thì phải nhờ vào ngươi thật rồi.” Trong lòng Hàn Sâm âm thâm nghĩ.
Về tới truyền tống trận đi vào lúc trước, Hàn Sâm lại cẩn thận suy nghĩ †ất cả mọi chuyện thêm lần nữa, sau đó mới bước lên truyền tống trận.
Quả nhiên lần này truyền tống trận bị khởi động bình thường. Không gian trước mắt Hàn Sâm vặn vẹo, nháy mắt đã trở về kho hạch gen của Tí Hộ Sở Minh Giới.
Mà trong tầm mắt, trong kho hạch gen đứng đầy Minh tộc, đều là Minh tộc hắn đã từng gặp trong dị linh đại điện, bao gồm cả Minh Nguyệt.
Cố Khuynh Thành đứng ở nơi cách Hàn Sâm không đến hai mét, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Hàn Sâm.
“Thánh Tử đâu? Ta nhớ ta đã nói với ngươi, Thánh Tử sống thì ngươi sống, Thánh Tử chết thì ngươi cũng phải chết, đừng có nói với ta Thánh Tử không thể sống sót để đi ra ngoài.” Cố Khuynh Thành nhìn chằm chằm Hàn Sâm, nói một cách lạnh lùng.
Ánh mắt Hàn Sâm đảo qua từng người trong Minh tộc, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt mỹ lệ tuyệt luân của Cố Khuynh Thành, triệu hồi U Minh Tán màu máu ra, sau đó từ từ mở ô, trên mặt ô lộ ra hình vẽ nữ tử áo xanh.
“Thánh Tử mà ngươi nói không phải là nàng chứ?” Hàn Sâm lạnh nhạt nói.
“Tại sao Thánh Tử lại ở trong U Minh Tán?” Một đám Minh tộc lập tức sợ hãi, Cố Khuynh Thành cũng biến sắc, đưa tay đi bắt lấy U Minh Tán.
“Tất cả đừng nhúc nhích, người nào lại bước lên trước một bước, ta sẽ khiến Thánh Tử của các ngươi hồn phi phách tán cùng cái ô này ngay.” Hàn Sâm lạnh giọng hét lớn.
“Ngươi dám!” Vô số cường giả Minh Tộc rít gào, khí tức khủng bố bộc phát ra đủ để tiêu diệt cả một thành phố.
Hết chương 1488.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất