Chương 1492. Chuyện Của Mình Mình Tự Làm
Hàn Sâm ở một bên xem trò vui, bây giờ cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao gần đây không có bất kỳ một sinh vật kỳ lạ nào khác, tám chín phần là vì sợ con cua lớn này, cho nên mới không dám ở gần đây.
Chỉ thấy con cua lớn có thể dùng lớp vỏ của nó tấn công Đế Linh thì biết tên này thật sự không đơn giản.
Nhân lúc đám Đế Linh bị con cua đó bám lấy, Hàn Sâm lại dò xét con cua đó, chỉ thấy vỏ giáp màu đen của nó phảng phất màu tím, giống như huyền thiết vậy.
Toàn thân đều như thế, không tìm ra được chút kẽ hở nào, giống như quái vật được làm bằng thép vậy.
Thân hình nó to hơn máy xúc nhưng hành động lại nhanh khủng khiếp, không giống cua tí nào mà lại giống một con nhện linh hoạt hơn.
Sáu Đế Linh vây lại tấn công nó, vậy mà chẳng ai làm nó bị thương được, nhất thời ở thế giằng co.
Hàn Sâm cũng không bỏ chạy, từ xa nhìn sáu Đế Linh bị con cua đó đuổi chạy loạn khắp nơi, con cua đó ngang ngược bá đạo, căn bản không hề biết sợ.
Mặc cho vũ khí hạch gen siêu cấp có chém lên lớp giáp của nó, cũng chẳng khiến nó bị thương dù chỉ một chút.
Đế Linh Minh tộc nhiều lần muốn lách qua con cua đó, nhưng vì thông đạo đã bị lớp vỏ của Sò Vương chặn lại, chắc phải vượt qua phía trên của lớp vỏ mới có thể qua đó, con cua thì đang thủ gần cái vỏ, bọn họ nhất thời cũng không thể xông qua được.
“Ta và Quỷ Ảnh bám lấy tên này, các người đi đuổi theo tên nhân loại đó, nhất định phải giết chết hắn.” Một Đế Linh Minh tộc lớn tiếng nói.
“Con quái thú này rất lợi hại, e là hai người các ngươi không thể chặn nó lại được, ta ở lại cùng các ngươi, để ba người Quỷ Trảo đi giết tên nhân loại đó.” Một Đế Linh Minh tộc khác nói.
“Cũng được.” Đế Linh Minh tộc đồng ý trước, sáu Đế Linh bỗng chốc phân làm hai đội, một đội xông đánh con cua lớn, một đội nhân cơ hội vượt qua vỏ sò, xông về phía Hàn Sâm đang đứng xem kịch hay.
Hai mắt Hàn Sâm khẽ chuyển, lần này hắn không bỏ chạy, hai cánh bỗng chốc nhúc nhích, lập tức lao về phía ba Đế Linh Minh tộc kia.
Đế Linh Minh tộc vui như được mùa, dù sao thế giới ngầm cũng không phải là địa bàn của bọn họ, bọn họ còn hơi lo lắng mình sẽ không bắt được Hàn Sâm, bây giờ Hàn Sâm đã tự mình dâng tới cửa, đương nhiên là chuyện quá tốt rồi.
Nhưng mà Hàn Sâm không định dây dưa với bọn họ, sau khi sử dụng thân pháp tránh đi vài lần thì xông qua từ bên cạnh bọn họ, đáp xuống bề mặt vỏ sò cách con cua không xa.
Khi con cua lớn nhìn thấy Hàn Sâm, lập tức dùng cái càng kẹp tới, Hàn Sâm vội lách mình tránh cái càng của nó, con cua lớn bất chợt phát hiện ba Đế Linh đang đuổi theo phía sau Hàn Sâm, nó giơ cái càng ra mà chẳng hề khách sáo.
Cảnh tượng này đột nhiên biến thành có hơi nguy hiểm, luận phản ứng và năng lực phán đoán, những Đế Linh này cũng không bằng Hàn Sâm, Hàn Sâm lượn lờ bên cạnh con cua lớn, thỉnh thoảng lại giao chiến với
Đế Linh, xem ra trận này có vẻ như hắn và con cua lớn liên thủ với nhau đối phó với sáu đại Đế Linh vậy.
Thật ra con cua lớn cũng tấn công Hàn Sâm, nhưng mà bị Hàn Sâm lợi dụng vị trí và bố cục, cứ thế mà trở thành kẻ địch tấn công sáu người Đế Linh Minh tộc, hắn cũng chỉ là cáo mượn oai hùm mà thôi.
Quả thực con cua lớn này rất lợi hại, không chỉ thân thể cực kỳ cứng rắn, tốc độ cũng nhanh đến kinh ngạc, cho tới bây giờ Hàn Sâm cũng không nhìn thấy hạch gen của nó trông như thế nào, nếu sử dụng hạch gen, thì sẽ càng thêm khủng khiếp.
Đế Linh Minh tộc có nỗi khổ khó nói, bọn họ thật sự không đoán ra được, rõ ràng là con cua không phân biệt được địch ta tấn công, nhưng không biết tại sao, lần nào kẻ chịu thiệt cũng là bọn họ, còn Hàn Sâm thì lại được lợi từ sự tấn công của con cua.
Nếu như rời khỏi đây, bọn họ có hơi không cam tâm, đường đường là Đế Linh lại bị một tên nhân loại trêu đùa như vậy, khiến bọn họ không thể nuốt trôi cục tức này, hơn nữa không giết được Hàn Sâm, sau khi trở về bọn họ biết ăn nói làm sao đây chứ.
“Các ngươi vây quanh nơi này, đừng để hắn chạy khỏi, đợi ta sử dụng Quỷ Lư thu phục con quái thú này, sau đó mới giết.” Đế Linh phát hiện không giải quyết con cua này thì không thể giết được Hàn Sâm, một Đế Linh có hạch gen lư đồng trong số đó nói.
“Được.” Các Đế Linh khác đáp một tiếng rồi chia làm nhiều hướng khác nhau lao tới, chặn hai bên thông đạo, không để Hàn Sâm có cơ hội chạy thoát.
Mà trên người Đế Linh Minh tộc cầm lư đồng đó lại phát ra một luồng ánh sáng u ám, giơ tay mở nắp lư ra, bỗng chốc có một ngọn lửa U Minh màu ngọc bích từ trong lư trào ra, giống như biển lửa quấn lấy con cua lớn đó.
Con cua lớn như thế, bị ngọn lửa U Minh màu ngọc bích quấn lấy, rồi lại bị kéo vào trong lư đồng bé xíu kia.
Đế Linh Minh tộc lập tức đậy nắp lư lại, chỉ thấy ngọn lửa trong lư cuộn trào, giống như đang luyện thép vậy.
Còn Lư đồng thì không ngừng rung chuyển, Đế Linh Minh tộc dùng hết sức ấn vào lò cũng không thể khiến nó yên tĩnh được, hiển nhiên là con cua lớn đang điên cuồng đâm vào thành Lư, muốn thoát ra ngoài.
“Các ngươi mau giết tên nhân loại đó đi, dị thú rất lợi hại, U Minh Lư
của ta không thể duy trì được lâu nữa đâu.” Đế Linh ấn vào lư đồng hét lớn.
Mấy Đế Linh kia chẳng nói lời nào, trực tiếp lao về phía Hàn Sâm, tên nào tên nấy sát khí đằng đằng, dường như muốn ăn thịt Hàn Sâm, nghiền hắn thành vũng thịt nhão.
Hàn Sâm thấy con đường rút lui đã bị chặn, hơn nữa hắn cũng không có ý định định chạy, đương nhiên hắn cũng nhìn ra, cái U Minh Lư gì đó kém xa U Minh Tán của Minh Nguyệt, không thể giam giữ con cua lớn đó lâu được, hắn chỉ cần kiên trì chờ đợi đến khi con cua lớn đó xông ra ngoài được, đến lúc đó những tên này coi như tiêu đời.
Hắn phát huy công pháp và kiếm pháp tới mức cực hạn, nhưng lấy một địch năm thì vẫn nằm ở thế hạ phong.
“Cha… cố lên… cha… cố lên …” Bảo Nhi nằm trên lưng Hàn Sâm, ôm lấy cổ hắn không ngừng cổ vũ.
Trên tay Hàn Sâm lại xuất hiện một đường kiếm quang, hắn không kìm được hỏi một câu: “Bảo Nhi, hồ lô của ngươi có thể hút được lớp sương mù kia, vậy có thể hút hết đao kiếm của mấy người bọn chúng không?”
Bảo Nhi lập tức đáp: “Có thể.”
Hàn Sâm bỗng chốc sững sờ, suýt chút nữa hắn lại chịu phải một đao, hắn chỉ tùy tiện hỏi một câu, không ngờ Bảo Nhi lại thật sự làm được.
“Vậy sao ngươi không dùng hồ lô hút đao kiếm của bọn họ vào chứ?” Sau khi mở đao kiếm ra, Hàn Sâm bỗng dưng chán nản hỏi.
Bảo Nhi nghiêng đầu suy nghĩ một hồi: “Cha, không phải cha luôn dạy †a là, chuyện của mình phải tự mình làm, phải không ngừng rèn luyện trưởng thành ở trong thực tiễn và nghịch cảnh mới có thể trở thành người có ích thật sự sao?”
Hàn Sâm suýt chút nữa là hộc máu, hắn vẫn luôn thắc mắc tại sao hồ lô của Bảo Nhi lại mất linh ngay lúc quan trọng thế, hóa ra không phải là mất linh, mà là cô bé hoàn toàn không định sử dụng nó, hơn nữa, đây còn là kết quả mà hắn đã dạy.
Nhưng mà bây giờ Hàn Sâm giống như đang ngậm một họng bồ hòn, có khổ cũng không nói ra được, nếu bây giờ hắn bảo Bảo Nhi giúp đỡ, há chẳng phải là tự mình vả mặt mình sao?
“Đầu có thể đứt máu có thể rơi, nhưng thể diện thì ông đây không thể mất được.” Hàn Sâm nghiến răng tiếp tục cố chấp, hắn thật sự không thể lột bỏ cái thể diện này mà đi nhờ cậy Bảo Nhi nữa.
“Cha… cố lên… cha… cố lên …” Bảo Nhi lại bắt đầu cổ vũ Hàn Sâm, nhưng Hàn Sâm nghe thế nào cũng cảm thấy khó mà tiếp thu.
“Các ngươi nhanh lên, ta không thể giữ được nữa rồi.” Đế Linh đè lên U Minh Lư, lúc này toàn thân đều nổi gân xanh, trên người bốc lên làn khói xám, cơ thể cũng không ngừng rung chuyển theo U Minh Lư, có vẻ như đã sắp không thể giữ được nữa rồi.
Hết chương 1492.