Chương 1520. Kiến không bị lay động
Vương Vũ Hàng không rõ Hàn Sâm muốn làm cái gì, nhưng vẫn nghe theo lời hắn, đối mặt đám kiến khát máu và Kiến Vương kêu lên: “Mấy con kiến rác rưởi các ngươi, có giỏi thì bắt ta đi.”
Những lời này của Vương Vũ Hàng vừa dứt, trong nháy mắt chỉ thấy toàn bộ đám kiến khát máu đều dừng lại, tất cả kiến khát máu đều nhìn về phía Vương Vũ Hàng, trong mắt lộ rõ tia máu.
Một giây sau, cả đàn kiến gồm cả Kiến Vương đều điên cuồng xông về Vương Vũ Hàng.
“Hàn Sâm, mau chạy đi!” Vương Vũ Hàng kêu to.
“Vẫn đang chạy đây!” Hàn Sâm vừa cắm đầu chạy vừa trả lời.
Cha con Linh Thập Tam và Linh Thập Nhị nhìn thấy đàn kiến cuồng bạo, trong lòng cũng thầm kinh hãi, uy lực của chú út còn lớn hơn cả trong tưởng tượng của bọn họ, dường như mạnh hơn so với trước kia.
“Đúng là tự chui đầu vào rọ.” Linh Thập Tam hừ lạnh một tiếng, hắn cũng không cho rằng Hàn Sâm và Vương Vũ Hàng có thể sống sót thoát khỏi một đàn kiến cuồng bạo như vậy.
Nhưng Linh Thập Tam và Linh Thập Nhị nhanh chóng biến sắc, chỉ thấy Hàn Sâm kẹp Vương Vũ Hàng chạy ở phía trước, đàn kiến khát máu cuồn cuộn như thuỷ triều đuổi theo ở phía sau lại không thể đuổi kịp bọn họ.
Linh Thập Tam và Linh Thập Nhị vội vàng đuổi theo, sau đó phát hiện có chút không đúng.
Linh Thập Nhị phản ứng đầu tiên, sắc mặt khó coi nói: “Không ổn rồi, bọn chúng đang chạy về Tí Hộ Sở của chúng ta.”
“Chưa chắc bọn chúng đã kịp chạy đến đó?” Sắc mặt Linh Thập Tam cũng thay đổi.
“Chắc chắn tên nhân loại kia có vấn đề, ngay cả Kiến Vương lại không đuổi kịp được hắn, thật sự gặp phải quỷ rồi, chúng ta mau trở về Tí Hộ Sở, bất luận như thế nào cũng không thể để cho bọn họ tiến vào Tí Hộ Sở.” Sắc mặt Linh Thập Nhị rất khó coi, muốn xông tới ngăn cản, nhưng hắn cũng không thể đuổi kịp Hàn Sâm.
Đáng tiếc bây giờ bọn họ muốn trở về đã không còn kịp, tốc độ của bọn họ vốn không bằng Hàn Sâm, hiện tại lại chạy theo phía sau Hàn Sâm, đương nhiên không có khả năng trở lại Tí Hộ Sở nhanh hơn Hàn Sâm.
“Bọn chúng chắc chỉ đang chạy loạn, không phải đến Tí Hộ Sở của chúng ta chứ?” Linh Thập Tam tự an ủi.
“Đáng chết, tên nhân loại kia tuyệt đối có mưu kế.” Linh Thập Nhị lại không hề ngây thơ như Linh Thập Tam, biểu cảm vô cùng khó chịu, chỉ có thể liều mạng đuổi theo ở phía sau.
Hàn Sâm kẹp Vương Vũ Hàng chạy ở phía trước, Vương Vũ Hàng thấy đàn kiến hoàn toàn không thể đuổi kịp bọn họ, ngay cả Kiến Vương cũng bị bỏ lại phía sau, nhất thời hưng phấn lên, không ngừng nhổ nước bọt vào đàn kiến: “Đám xấu xí bát quái các ngươi, có thể sống trên đời này đó chính là sự khoan dung và nhân từ mà Thượng Đế ban cho các ngươi, các ngươi còn không biết ơn báo đáp xã hội thì cũng đành thôi, đằng này lại còn muốn giết chú út vương gia nhà ngươi, đúng là đám cặn bã, không bằng thứ súc sinh, sớm muộn gì cũng sẽ bị trời đánh, đem đám các ngươi đốt thành kiến xào cay, đến lúc đó chú út thúc nhà ngươi vừa uống một ngụm rượu vừa nhâm nhi một con kiến, ăn hết toàn bộ các ngươi…”
Nếu ánh mắt có thể giết người thì e rằng Vương Vũ Hàng đã bị đám kiến khát máu kia giằng xé vô số lần.
Chỉ thấy đám con kiến khát máu kia, con nào con nấy đều trừng mắt giống như đèn lồng, ánh mắt tràn đầy lửa giận, tốc độ càng ngày càng nhanh, thậm chí đã vượt qua giới hạn vốn có của chúng.
Đặc biệt là Kiến Vương, giống như có hận giết cha đoạt vợ với Vương Vũ Hàng vậy, móng vuốt bò rất nhanh, vụt một cái đã ở phía sau lưng Hàn Sâm, một móng vuốt sắp đâm vào đầu Vương Vũ Hàng.
“Sắp chết rồi… Sắp chết rồi…” Vương Vũ Hàng dọa kêu to, tay chân giấy dụa lung tung.
Hàn Sâm bất đắc dĩ đành phải triệu hồi hạch gen Thần, gia tăng tốc độ, tránh được một đòn của Kiến Vương.
Hắn cũng thật không ngờ Vương Vũ Hàng lại mãnh liệt như vậy, giống như tiêm chất kích thích cho dị sinh vật, vốn dĩ không muốn dùng đến hạch gen Thần, hiện tại vì bị ép nên đành sử dụng.
Móng vuốt của Kiến Vương chỉ sượt nhẹ qua má Vương Vũ Hàng, vậy mà cũng đã khiến đôi mắt sợ hãi của Vương Vũ Hàng như sắp rớt ra ngoài.
Nhưng sau khi phát hiện tốc độ của Hàn Sâm lại tăng nhanh, Kiến Vương căn bản không đuổi kịp hắn, lá gan của Vương Vũ Hàng lại lớn thêm: “Tiểu kiến, lại dám sờ mặt chú út nhà ngươi, ngươi không biết chú út nhà ngươi dựa vào mặt để kiếm cơm sao? Sờ hỏng ngươi đền nổi không? Bán cả gia đình nhà ngươi cũng không đủ cho ta mua một lọ mỹ phẩm, ngươi có làm kiếp trâu kiếp ngựa đến đời đời kiếp kiếp cũng chưa đền nổi…”
Hàn Sâm chạy ở phía trước, Vương Vũ Hàng không ngừng đùa giốn với đám kiến khát máu giống như phát điên, không ngừng đuổi theo bọn họ.
Linh Thập Tam và Linh Thập Nhị phía sau, lúc này lại bày ra vẻ mặt phẫn nộ cùng tuyệt vọng, bọn họ không thể đuổi kịp đàn kiến, hơn nữa đàn kiến tản đi khắp nơi, đã dần dần tiếp cận tới Tí Hộ Sở của bọn họ.
Không nghỉ ngờ gì nữa, Hàn Sâm đang cố gắng đưa đàn kiến tiến vào Tí Hộ Sở của họ, nhìn đàn kiến đáng sợ trước mắt, không dám tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra khi chúng tràn vào Tí Hộ Sở của bọn họ.
“Cha, mau chặn lũ kiến này lại, nếu không sẽ nguy hiểm tới Tí Hộ Sở của chúng ta.” Linh thập Tam hét lên.
“Đành phải chấp nhận thôi.” Linh Thập Nhị cắn răng, lấy ra mấy quả trứng to bằng bóng bàn từ trong lòng, vẻ mặt đau đớn đập xuống đất, nhất thời chỉ thấy dịch trứng bắn tung tóe, Linh Thập Nhị hận nói: “Món nợ này sớm muộn gì ta cũng sẽ trả cho bọn họ gấp trăm lần”
Thứ Linh Thập Nhị sử dụng chính là trứng Huyết Xà, hậu duệ của sinh vật Thần Huyết cấp Bảo Thạch, hương vị của trứng Huyết Xà có thể hấp dẫn kiến khát máu, lúc trước chính hắn dùng một quả trứng Huyết Xà để dụ dỗ một đám kiến khát máu đến gần đám người Hàn Sâm, nếu không năng lực của chú út còn kém như vậy thì sẽ không có khả năng dụ dẫn dị sinh vật đi được xa như vậy.
Chẳng qua bởi vì Huyết Xà vô cùng trân quý, hiện tại Linh Thập Nhị không thể không hy sinh thêm một quả trứng Huyết Xà, bây giờ trong lòng hắn đang vô cùng day dứt khó chịu.
Nhưng một quả trứng Huyết Xà mà hắn đập xuống lại không hề thu hút một con kiến khát máu nào, đàn kiến vẫn điên cuồng đuổi theo Hàn Sâm và Vương Vũ Hàng như cũ.
“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy, tại sao trứng Huyết Xà lại không có tác dụng gì?” Sắc mặt Linh Thập Tam méo mó.
“Thôi toi rồi, đám kiến khát máu đã thực sự bị đám người Hàn Sâm chọc giận rồi, hương vị của trứng Huyết Xà không thể thu hút sự chú ý của bọn chúng.” Linh Thập Nhị cắn răng, đau đớn trực tiếp ném mấy quả trứng huyết xà còn lại vào trong đám kiến phía trước, hiện tại hắn đã bất chấp nỗi đau, lập tức ném sạch trứng Huyết Xà.
Chỉ thấy những quả trứng Huyết Xà đó, từng quả đụng vào lớp vỏ của kiến khát máu, dịch trứng bắn tung tóe khắp nơi.
Vốn dĩ Linh Thập Nhị còn cho rằng có thể thu hút được sự chú ý của kiến khát máu, nhưng ai biết được những con kiến khát máu này lại không chút để ý nào với trứng Huyết Xà mà bình thường chúng rất yêu thích.
Thậm chí những con kiến khát máu trên người có dịch trứng cũng hoàn toàn không để ý tới, chỉ điên cuồng đuổi theo Vương Vũ Hàng. “Không… không thể…” Linh Thập Nhị và Linh Thập Tam tuyệt vọng kêu la.
Chỉ thấy đám kiến khát máu điên cuồng đuổi theo Hàn Sâm và Vương Vũ Hàng, đã xông vào Tí Hộ Sở của bọn họ.
Hàn Sâm vừa tới cửa lớn của Tí Hộ Sở thì đột nhiên bay lên trên, Kiến Vương phía sau lập tức bị đụng vào cửa lớn của Tí Hộ Sở.
Rầm rầm!
Cả cơ thể to lớn của Kiến Vương đụng phải cửa lớn khiến bức tường thành Tí Hộ Sở đều sụp đổ một vùng, vô số kiến khát máu phía sau đồng loạt nhau tràn vào.
Hết chương 1520.