Chương 1521. Giết Kiến Vương “Toang rồi!” Trong lòng Linh Thập Nhị và Linh Thập Tam ớn lạnh.
Hàn Sâm dẫn theo đại quân kiến xông vào trong Tí Hộ Sở, một đàn kiến mắt long sòng sọc hỗn loạn trong Tí Hộ Sở, đám kiến khát máu này do không bắt được Hàn Sâm nên cứ hễ đụng phải bất cứ sinh vật ngáng đường nào là trực tiếp ăn thịt, ngay cả những tòa nhà cũng bị chúng phá nát.
Đàn kiến khát máu giống như nước lũ chỉ trong chốc lát đã “cuốn trôi” Tí Hộ Sở cấp Hoàng Kim, những nơi chúng tàn phá qua đều tang tóc, tan hoang, khắp nơi đều là một biển máu.
“Ta nhất định sẽ giết ngươi.” Linh Thập Nhị cắn răng chịu đựng nhìn những sinh linh trong Tí Hộ Sở bị kiến khát máu cắn xé nuốt chửng, những sinh linh đó đều là do hắn vất vả lắm mới thuần phục được.
Linh Thập Tam cố gắng ngăn Linh Thập Nhị lại, không để hắn xông vào tấn công Hàn Sâm.
Hiện tại khắp nơi bên trong Tí Hộ Sở đều là kiến khát máu cuồng bạo, Kiến Vương cũng ở bên trong, đi vào trong đó khác nào đi vào chỗ chết.
Hiện tại điều may mắn duy nhất còn sót lại của Linh Thập Tam chính là đá linh hồn của Ám Linh tộc bọn họ đều đang ở trong Tí Hộ Sở Ám Linh, nếu không Tí Hộ Sở đang bị đám kiến khát máu chiếm giữ này, bọn họ cũng sẽ toi đời.
Hàn Sâm nhân lúc Kiến Vương đi tới dị linh thần điện, trực tiếp đào đá linh hồn trong tượng dị linh ra, đáng tiếc viên đá linh hồn này không phải của cha con Linh Thập Tam, mà chỉ là cả một dị linh hoàng tộc bình thường, điều ấy khiến Hàn Sâm có hơi thất vọng.
Dĩ nhiên dị linh hoàng tộc không lựa chọn thần phục Hàn Sâm, mà trực tiếp tự bạo chết khiến Hàn Sâm sững người, phỏng đoán có thể là dị linh và Linh Thập Nhị có mối liên hệ đặc biệt gì đó.
Sau khi càn quét xong Tí Hộ Sở, Hàn Sâm mới dẫn theo đàn kiến tràn ra ngoài, để lại một Tí Hộ Sở bị tàn phá nặng nề, giống như một đống phế tích.
Ị”
“Ta nhất định sẽ giết ngươi!” Hàn Sâm mơ hồ nghe được âm thanh thê lương đang gào thét đay nghiến từ phía sau.
Hàn Sâm cũng không thèm để ý tới, tiếp tục dẫn theo đám kiến khát máu chạy về phía trước.
“Hàn Sâm, chúng ta làm gì bây giờ? Đám kiến này không có ý định tha cho chúng ta.” Vương Vũ Hàng có chút lo lắng.
“Giết được Kiến Vương thì mọi chuyện sẽ được giải quyết.” Hàn Sâm tiếp tục tiến về phía trước.
“Giết Kiến Vương như thế nào? Ngươi có giết được nó không? Có lẽ Kiến Vương là Bán Thần siêu cấp đó.” Vương Vũ Hàng sốt sắng.
“Chờ xem kịch hay đi.” Hàn Sâm vừa nói vừa tiến vào một thông đạo.
Thông đạo này chỉ cao bằng chiều cao một người trưởng thành, sau khi Hàn Sâm vượt qua thì Kiến Vương cũng đồng thời bò tới, nhưng cơ thể của nó quá lớn làm các tảng đá đổ ập xuống khiến cơ thể to lớn của Kiến Vương bị mắc kẹt ở trong thông đạo.
Hàn Sâm nhắm chuẩn cơ hội, Thái A Kiếm phát ra ánh đỏ của hạch gen Thần đâm thẳng vào mắt của Kiến Vương.
Mắt của Kiến Vương túa ra máu, Kiến Vương đau đớn giấy dụa lùi về phía sau, cố gắng thoát khỏi thông đạo.
“Chú út, mau quyến rũ nó, đừng để nó bò ra!” Hàn Sâm vội vàng nói.
“Má ngươi mới đi quyến rũ nó!” Vương Vũ Hàng khó chịu đành hanh nhưng vẫn khiêu khích Kiến Vương: “Tên kiến ngu ngốc, mới như vậy đã sợ rồi sao, không phải muốn bắt chú của ngươi sao? Tới đây, tới đây nào!”
Kiến Vương vốn định chui ra ngoài, nhưng bị Vương Vũ Hàng “kích đểu” như vậy, thế là lập tức trở lên hung hãn tiếp tục bò vào trong hang động, ra sức bò về phía trước, muốn nhanh giết chết Vương Vũ Hàng.
“Chú út đỉnh quá, tiếp tục quyến rũ nó đi!” Hàn Sâm vừa tiến sâu vào thông đạo vừa nói.
“Ta nói này, ngươi có thể đổi một từ khác không hả?” Vương Vũ Hàng vừa quyến rũ Kiến Vương vừa quát Hàn Sâm.
Hàn Sâm vừa chạy vào bên trong vừa nói: “Vậy gọi là câu dẫn? Ây cũng không được, hay gọi là mê hoặc… gọi khách…”
“Đậu mè, ngươi còn chút văn hóa nào không vậy, cái này gọi là xả thân dụ địch.” Vương Vũ Hàng nghiến răng nghiến lợi.
“À, đúng rồi, xả thân dụ địch, không quản ngại hi sinh.” Hàn Sâm gật gù nói.
Vương Vũ Hàng tức giận: “Nếu đã không có văn hoá thì ngươi đừng xàm xí mấy lời vớ vẩn được không?”
Hàn Sâm chỉ đành ngậm miệng, tiếp tục ra tay hành động.
Thái A Kiếm không ngừng đâm Kiến Vương đang điên cuồng đuổi theo phía sau, nhưng mà tố chất thân thể Kiến Vương rất tốt, sức mạnh của Hàn Sâm cũng chỉ có thể khiến nó bị thương, muốn giết chết nó thì không hề đơn giản.
Mỗi lần bị thương Kiến Vương đều muốn rút lui, nhưng đều bị Vương Vũ Hàng quyến rũ trở về.
Nhưng thân thể sắt đá như nào cũng khó có thể trụ được, vừa bị Vương Vũ Hàng quyến rũ, vừa bị Hàn Sâm ra sức tấn công ngay trên đầu, máu tươi tuôn ra không ngừng, đuổi theo hơn một tiếng đồng hồ, Kiến Vương dần dần trở nên suy yếu.
Cuối cùng kéo dài hơn nửa ngày, rốt cục Hàn Sâm cũng đâm thủng được đầu Kiến Vương, lần này Kiến Vương không còn sức mà bò tiếp nữa, chỉ có thể dãy dụa vài cái.
Trên mặt Kiến Vương chỉ chít vết kiếm, không biết đã bị Hàn Sâm chém bao nhiêu nhát, trông Kiến Vương chết thảm vô cùng.
“Săn giết sinh vật Thần siêu cấp Kiến Khát Máu Vương, đạt được thú hồn Kiến Khát Máu Vương, hạch gen đã bị vỡ, máu thịt không thể ăn được, có thể thu thập tinh hoa gen, hấp thụ tinh hoa gen có thể tăng ngẫu nhiên từ 0 đến 10 điểm Gen Thần siêu cấp.”
Nghe thấy âm thanh “săn giết” vang vọng trong đầu, Hàn Sâm vô cùng phấn chấn, không khác gì vừa ăn trái nhân sâm: “Vẫn là săn giết dị sinh vật hời nhất, mở mấy Quả Thực thực vật gen quái dị như này hoàn toàn không dùng tới.”
Chém giết dị sinh vật giúp cơ hội Hàn Sâm đạt được thú hồn cực cao, lần này lại tiếp tục đạt được thú hồn Thần siêu cấp, làm cho hắn vô cùng phấn khích.
Nhưng ngẫm lại thời điểm mở Quả Thực gen, vẫn khiến Hàn Sâm vô cùng khó chịu.
Sau khi thi thể Kiến Vương chầm chậm tiêu biến, Hàn Sâm nhặt một tinh thể trong đống tàn tro lên, tinh thể này giống như Kiến Vương bản mini.
Đàn kiến nhìn thấy Kiến Vương bị giết, con nào con nấy đều kinh hãi chạy trốn, tan đàn xẻ nghé, không dám đuổi theo nữa.
Vương Vũ Hàng còn muốn gọi lại thì bị Hàn Sâm vội vàng che miệng: “Đừng Tù quến nữa, kiến khát máu nhiều thế kia giết đến khi nào mới hết, giết xong thì mệt chết, giết một mình Kiến Vương là đủ rồi.”
“Chỉ giết mỗi Kiến Vương, tinh hoa gen sinh mệnh cũng rơi vào tay ngươi, còn ta chả được tí lợi lộc gì, giết thêm vài con kiến khát máu cấp Thần Huyết đi để ta có chút gì đi” Vương Vũ Hàng hậm hực.
“Sinh vật cấp Thần Huyết thì về sau vẫn còn nhiều cơ hội, không cần thiết phải giết cả đàn kiến như vậy. Về phần tinh hoa gen sinh mệnh này, cũng có một phần công sức của ngươi, nếu ngươi muốn, ta có thể đưa trước cho ngươi.” Hàn Sâm hào phóng đưa tinh hoa gen sinh mệnh của Kiến Vương cho Vương Vũ Hàng.
Hắn có tinh hoa gen sinh mệnh, nhưng thứ này hắn không hấp thụ được, nếu Vương Vũ Hằng tìm được cách hấp thụ thì đối với hắn mà nói chỉ có lợi chứ không có hại.
Hiện tại Hàn Sâm đã có năng lực săn giết sinh vật Thần siêu cấp nên chả thèm để ý đến chuyện được mất một khối tinh hoa gen sinh mệnh, huống chỉ hắn còn vừa mới đạt được thú hồn Thần siêu cấp.
“Thực sự cho ta sao?” Vương Vũ Hàng kinh ngạc nhìn Hàn Sâm, trong ấn tượng của hắn, Hàn Sâm không hề hào phóng như vậy.
“Thật thật giả giả cái gì, mau cầm lấy đi.” Hàn Sâm trực tiếp ném tỉnh hoa gen sinh mệnh cho Vương Vũ Hàng.
Vương Vũ Hàng vô cùng mừng rỡ, ôm tinh hoa gen sinh mệnh giống như bế bồng con: “Hí hí, vậy thì ta xin, lần sau liên thủ giết sinh vật Thần siêu cấp mà được tinh hoa gen sinh mệnh thì đều là của ngươi tất”
Hàn Sâm đang định trả lời thì lại đột nhiên nghe được cách đó không xa truyền đến âm thanh kỳ quái, trong nháy mắt nhìn qua, vẻ mặt lập tức biến sắc.
Hết chương 1521.