Siêu Cấp Thần Cơ Nhân 2

Chương 1614. Tu La Biến quỷ dị

Chương 1614. Tu La Biến quỷ dị
Miên Dương và Thanh Ngưu lập tức bị dọa đến phải lùi vào trong Tí Hộ Sở, chỉ thiếu mỗi ôm chặt lấy nhau.
“Làm thế nào bây giờ, ông chủ không có ở đây, bọn họ có thể đối phó được không?” Thanh Ngưu lùi xuống nói
“Phải nhanh chóng báo cáo lại cho ông chủ mới được, nhưng mà ông chủ đã quay về Liên Minh rồi, không biết bao giờ mới có thể quay về, hy vọng bọn họ có thể chống đỡ được, chứ không chúng ta đều sẽ chết chắc.” Khuôn mặt Miên Dương đau khổ nói.
“Các ngươi nói ai chết chắc rồi cơ?” Một giọng nói đột nhiên vang lên ở đẳng sau lưng bọn chúng, dọa Miên Dương và Thanh Ngưu giật mình một phen.
Đợi bọn chúng quay đầu lại nhìn thấy Hàn Sâm thì vui mừng khôn xiết: “Ông chủ, ngươi quay về rồi?”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Hàn Sâm nhìn khắp Tí Hộ Sở rồi hỏi.
“Có địch tấn công Tí Hộ Sở của chúng ta, tuy rằng không nhiều người, nhưng nhìn có vẻ rất lợi hại, đến sắc mặt của vị mỹ nữ họ Cố cũng có vẻ rất nghiêm trọng.” Miên Dương nói
“Ừm, chúng ta cứ ở đằng sau quan sát trước đã.” Hàn Sâm chưa vội vàng đi ra, đưa Miên Dương và Thanh Ngưu cùng trèo lên một tòa tháp, chuẩn bị quan sát tình hình trước rồi mới nói.
Người mù chắc sẽ không vô duyên vô cớ báo hiệu, kẻ địch muốn đến đây chắc chắn rất mạnh, hoặc là có mưu kế gì với hắn, vì thế Hàn Sâm muốn xem tình hình trước rồi mới nói.
Nhìn từ cửa sổ của đỉnh tháp qua đó, chỉ nhìn thấy mười bốn Tu La, kẻ nào kể nấy cưỡi một dị sinh vật, hắn chưa hiểu rõ lắm về thực lực của người Tu La, nhưng khí tức của những dị sinh vật đó chắc chắn đều là sinh vật Thần siêu cấp.
“Kỳ lạ, tuy rằng người Tu La đã có thể đi vào Tí Hộ Sở, nhưng họ vẫn bị một số quy tắc của Tí Hộ Sở bài xích và không thể hấp thụ gen, những bảo vật trong Tí Hộ Sở cũng không có hiệu quả gì với bọn họ. Theo đạo lý mà nói thì người Tu La rất khó để thuần hóa các sinh vật mới đúng, sao mà bọn họ có thể kiếm được nhiều sinh vật Thần siêu cấp đến vậy trong chốc lát chứ?” Hàn Sâm nhìn thấy Thanh Nhã đang ở bên cạnh kẻ đứng đầu của người Tu La, thầm nghĩ: “Quả nhiên là người của Tân Lưu Xã”
Khi Hàn Sâm đang quan sát, Saranga đã đưa người Tu La và sinh vật Thần siêu cấp đến trước Tí Hộ Sở Ly Ảnh, Tí Hộ Sở nhỏ như Ly Ảnh phải đối mặt với sự tồn tại đáng sợ này thì hoàn toàn không có chút phòng ngự nào, bất kì một sinh vật Thần siêu cấp nào cũng có thể dễ dàng phá hủy Tí Hộ Sở Ly Ảnh.
“Các ngươi là ai? Vì sao lại đến đây?” Cố Khuynh Thành nhìn kẻ đứng đầu là Saranga rồi nói.
Saranga lạnh nhạt nói: “Giết người cũng cần có lí do sao?”
Nói xong, Saranga vung vung tay để cho mười ba người người Tu La dưới quyền trực tiếp xông lên, tàn sát toàn bộ Tí Hộ Sở Ly Ảnh, không định cho hắn bất kỳ cơ hội nào.
“Có cần để lại một kẻ cho ngươi không?” Saranga nhìn về phía Thanh Nhã lơ lửng trên không và nói.
“Không cần, ngươi biết ta không sát sinh, đây cũng là việc chính miệng xã trưởng đại nhân đồng ý.” Thanh Nhã nhẹ nhàng nói.
Saranga lạnh nhạt hừm một tiếng, rồi cưỡi thần thú đi về phía Cố Khuynh Thành.
Tân Lưu Xã đã điều tra rất nhiều về Hàn Sâm, đương nhiên sẽ không bỏ qua cho Tí Hộ Sở Ly Ảnh, vì hắn biết rất rõ về thực lực của Tí Hộ Sở Ly Ảnh.
Saranga không hề coi trọng những sinh vật khác, chỉ có Cố Khuynh Thành, nhân loại này là trở ngại lớn nhất để giết Hàn Sâm, vậy nên Saranga chuẩn bị tự mình ra tay diệt trừ Cố Khuynh Thành.
“Cố Khuynh Thành, nghe nói ngươi từng là chủ của Tí Hộ Sở Minh Giới, trông có vẻ thực lực phi phàm, thế thì để ta xem xem ngươi rốt cuộc có bản lĩnh lớn như nào.” Saranga nhảy lên từ trên lưng dị sinh vật rồi giáng một cú đấm xuống người Cố Khuynh Thành, thần thú cũng xông về phía đám người trong Tí Hộ Sở Ly Ảnh.
Người Tu La chỉ có thể dùng sức mạnh thân xác để chiến đấu, tuy rằng cưỡi dị sinh vật đến, nhưng trên thực tế lại khó có tác dụng thật sự, khi chiến đấu thì cũng hệt như vậy.
Những người Tu La khác cũng vậy, từng người nhảy lên từ trên lưng dị sinh vật, những dị sinh vật đó cũng đều gầm rú rồi xông lên phía sinh vật của Tí Hộ Sở Ly Ảnh.
Nhưng dường như chúng không hề có ý nghĩ phá hủy Tí Hộ Sở, chỉ là muốn giết chết những sinh vật trong Tí Hộ Sở.
Bởi vì Hàn Sâm không ở trong Tí Hộ Sở, cho nên bọn họ chỉ cần chiếm được Tí Hộ Sở là đã có thể há miệng chờ sung, đợi Hàn Sâm truyền tống vào, bỏ một con ba ba trong một cái bình.
Nhưng nếu Tí Hộ Sở và truyền tống trận đều bị phá hủy thì Hàn Sâm có †ruyền tống thêm lần nữa cũng sẽ đi đến những nơi ngẫu nhiên, như vậy bọn họ hoàn toàn là không tìm thấy Hàn Sâm ở đâu, vậy nên bọn họ không hề có ý định phá hủy Tí Hộ Sở.
“Chết đi!” Sắc mặt Cố Khuynh Thành lạnh lùng, đưa tay rút một thanh kiếm đồng ra.
Thanh kiếm đồng này nhìn rất cổ xưa, chứ không phải tất cả do thú hồn biến thành, cũng không phải vũ khí gen, Hàn Sâm cứ thấy Cố Khuynh Thành cứ đeo ở phần eo, nhưng lại chưa nhìn thấy nàng bước ra khỏi vỏ bọc bao giờ.
Hôm nay là lần đầu tiên hắn được nhìn thấy vẻ ngoài của thanh kiếm đó, kiếm dài khoảng bốn thước, không giống những thanh kiếm hiện đại, thanh kiếm này gần như là không có phần bảo vệ tay, chuôi kiếm và thân kiếm gần như gắn liền vào nhau, nhìn có vẻ hơi thô nhưng lại khiến người ta có cảm giác bá đạo và sắc bén.
Trên thân kiếm có rất nhiều đường hoa văn kỳ lạ, dường như không phải chạm khắc lên mà giống như hoa văn có sẵn trên đồng.
Thanh kiếm trên tay khiến cho khí chất của Cố Khuynh Thành thay đổi đáng kể. Bình thường cũng chỉ khiến người khác cảm thấy thần bí khó lường, nhưng lúc này lại như một vị Đế Hoàng khó khăn lắm mới được diện kiến, chỉ cần ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái là sẽ phạm phải tội ác tày trời chu di cửu tộc.
Ánh mắt Cố Khuynh Thành lạnh lùng, một nhát kiếm vung ra, kiếm quang như một mặt trăng lưỡi liềm, cũng hệt như một làn sóng xung kích được phát ra từ một vụ nổ, đồng thời giáng lên người những người Tu La và sinh vật Thần siêu cấp.
Đùng!
Sức mạnh đáng sợ va chạm với nhau, vậy mà đám sinh vật Thần siêu cấp và người Tu La lại đồng thời bị đẩy ra đằng sau, còn Cố Khuynh Thành một người một kiếm vẫn đứng vững trước thế trận.
Ngay cả Hàn Sâm thấy vậy cũng kinh ngạc, cuối cùng cũng biết được làm sao ngày đó Cố Khuynh Thành xông ra khỏi Tí Hộ Sở Minh Giới được, loại kiếm lực này thật sự quá kinh khủng.
Hàn Sâm ước tính một chút, hắn cảm thấy mình sử dụng Đoạ Lạc Đồ Lục Giả để biến thân thì sợ rằng cũng khó có thể có được uy thế như này.
“Không hổ là chủ nhân trước đây của Minh Giới.” Saranga không vì vậy mà cảm thấy sợ hãi, hai mắt nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành, các cơ bắp đột nhiên gồng lên, rõ nét từng mạch máu, hai mắt cũng biến thành màu đỏ.
Màu đỏ máu dần lan ra khắp cơ thể của Saranga rồi biến thành một loại huyết diễm bao trùm lấy cả cơ thể, khá giống lúc Hàn Sâm sử dụng hạch gen Thần.
Hàn Sâm nhìn xong thì cảm thấy là lạ. Hắn đã nhìn thấy Tu La Biến rất nhiều lần rồi, nó chỉ có thể làm cho cơ thể của người Tu La mạnh hơn mà thôi, không thể hấp thụ được những năng lực của sức mạnh từ bên ngoài.
Nhưng mà rõ ràng những huyết diễm trên người Saranga là sức mạnh đã thực chất hoá, đạt đến mức phải giải phóng ra ngoài, điều đó hoàn toàn là điều không thể với Tu La tộc.
Quả nhiên Cố Khuynh Thành cũng ý thức được đến điểm này, không khỏi hơi nhíu mày nhìn những huyết diễm trên người Saranga.
“Nàng ta để ta đối phó, các ngươi đi tiêu diệt những sinh vật khác đi.” Saranga dưới lớp vỏ huyết diễm lao vút lên chỗ Cố Khuynh Thành.
Cố Khuynh Thành vung kiếm quang lên một lần nữa, muốn ngăn những dị sinh vật và người Tu La đó lại. Nhưng chỉ thấy Saranga đánh một chưởng, huyết diễm điên cuồng tuôn ra bất ngờ làm vỡ kiếm quang của Cố Khuynh Thành, nắm đấm và kiếm đồng va chạm vào nhau.
Hết chương 1614.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất