Siêu Cấp Thần Cơ Nhân 2

Chương 1637. Lai lịch của quái nhân

Chương 1637. Lai lịch của quái nhân
“Ta cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy nên tạm thời vẫn chưa thể chắc chắn.” Cố Khuynh Thành bình tĩnh nói.
“Thời cổ đại nhân loại chúng ta có thứ như vậy sao?” Hàn Sâm vẫn còn không tin tưởng lắm.
Mặc dù lịch sử nhân loại cũng đã có hơn mấy vạn năm, có lẽ trước đó còn có lịch sử chỉ được truyền tai kể lại mà không có trong tư liệu lịch sử, nhưng mà coi như có gộp hết những thứ này vào chung một chỗ thì cũng không so sánh được với lịch sử của tộc Tu La, lại càng không thể nào bằng những chủng tộc như Tinh tộc cổ xưa đó.
Nếu như nói thời cổ đại nhân loại có bảo vật mạnh đến như vậy thì thực sự Hàn Sâm có chút không thể tin được, nếu nhân loại có thứ mạnh mẽ như thế thì đã nổi lên ở trong thế giới từ sớm rồi, cũng sẽ không tiến vào thế giới muộn đến như vậy, càng không thể biến thành nước phụ thuộc vào tộc Tu La.
“Nhân loại cổ đại thực sự có một số thứ kỳ quái, thật ra trên người ngươi cũng một thứ, chẳng qua bây giờ không có được sức mạnh như vậy nữa.” Cố Khuynh Thành cười tủửm tỉm nhìn Hàn Sâm nói.
“Ngươi đang nói đến Thái A Kiếm?” Hàn Sâm nghĩ tới nghĩ lui, trên người hắn mình cũng chỉ có thanh kiếm này thuộc về lịch sử, cũng không khác biệt lắm với thời đại đó của Cố Khuynh Thành.
Cố Khuynh Thành gật đầu: “Trước khi Thái A Kiếm bị gãy thì nó vô cùng mạnh mẽ, lúc mà ta rời đi Thái A Kiếm vẫn là một trong số thập đại Thần Kiếm, về sau không biết vì sao mà lại bị gãy, khi đó có rất nhiều thứ cũng đã không còn tồn tại nữa, ta cũng không biết rốt cuộc sau đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà có một chuyện ta có thể khẳng định, nếu như cái lò sắt lớn kia thật sự giống với miêu tả của ngươi, vậy thì đến tám chín phần mười nó chính là cái lò luyện đan đó.”
“Lò luyện đan dùng để luyện chế đan dược sao?” Hàn Sâm hỏi.
Cố Khuynh Thành do dự một lúc rồi nói: “Thời đại đó mục đích cuối cùng của rất nhiều luyện khí sĩ đều là có thể bay lên trời thành tiên, đan dược chính là một trong những phương pháp tu luyện của trường phái đó, được lưu truyền rất rộng rãi bên trong các luyện khí sĩ. Trong số đó một cái lò luyện đan nổi tiếng nhất chính là Trường Sinh Lô của luyện khí sĩ Từ Phúc.”
“Từ Phúc? Hình như ta đã từng nghe nói qua về cái tên này, có phải là người đã ra biển tìm tiên dược trường sinh bất lão cho vị hoàng đế đầu tiên của thời cổ đại không?” Hàn Sâm suy nghĩ một chút rồi hỏi, hắn đã từng được nghe qua trong câu truyện cổ tích ở nhà trẻ.
Cố Khuynh Thành lắc đầu nói: “Trước khi ta bước vào Tí Hộ Sở vẫn còn chưa có vị hoàng đế đầu tiên nào cả, Từ Phúc mà ta biết là một luyện khí sĩ vô cùng nổi tiếng, sở trường chính là luyện đan thuật, chỉ có điều đan mà hắn luyện cũng không phải đan dược, mà chính là cơ thể của hắn.”
“Luyện chính cơ thể của mình sao? Hắn muốn luyện chính bản thân mình thành đan dược?” Hàn Sâm lại càng trở nên kinh ngạc hơn.
“Đương nhiên không phải, hắn mượn lò để luyện cơ thể, hấp thụ khí của đan dược, dùng nội đan ngưng tụ, cuối cùng đạt được đến mục đích bay lên trời thành tiên. Nhưng mà thật sự rất đáng tiếc, khoa học hiện đại đã chứng thực Tiên giới không hề tồn tại, ở thời điểm đó của bọn ta, thuật luyện khí thật sự có thể phá vỡ hư không bay lên trời giữa ban ngày cực kỳ nhỏ, phần lớn cũng chỉ là tin đồn mà thôi, có lẽ chỉ sợ cũng chưa có người nào thực sự thành công, cho dù có thật sự thành công thì cũng chẳng biết đã đi đến nơi nào rồi, dù sao cũng không thể nào là Tiên giới.” Cố Khuynh Thành nhún vai nói.
Hàn Sâm nghe vậy thì trong lòng khẽ dao động, trước đó Động Huyền Tử phá vỡ hư không, kết quả đã đến được Tí Hộ Sở, như vậy những luyện khí sĩ khác phá vỡ hư không, có khả năng cũng sẽ đến được Tí Hộ Sở hay không?
Nếu như thật sự Từ Phúc đã thành công phá vỡ hư không, rất có thể hắn cũng đến được Tí Hộ Sở, nếu như cái lò đó thực sự là Trường Sinh Lô của Từ Phúc, không phải quái nhân áo giáp chính là Từ Phúc đấy chứ?
Nhưng mà Hàn Sâm suy nghĩ lại thì hình như có chút gì đó không đúng, Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc đã từng nói, lão Sư Vương cha của hắn đã từng nhìn thấy cái lò sắt lớn kia khi còn trẻ, có lẽ tuổi tác của lão Sư Vương còn lớn hơn lịch sử của nhân loại rất nhiều, thứ mà nó đã từng nhìn thấy lúc còn trẻ gần như không thể nào là của nhân loại.
“Ta thấy có lẽ cũng chỉ là sự trùng hợp giống nhau mà thôi, cái lò sắt lớn đó đã tồn tại ở bên trong di tích Thần không biết bao nhiêu năm
tháng, chắc chắn còn lâu hơn cả lịch sử của nhân loại, không có khả năng nó là Trường Sinh Lô của Từ Phúc gì đó đâu.” Hàn Sâm nói với Cố Khuynh Thành.
“Có đúng hay không thì phải thử qua mới biết được.” Cố Khuynh Thành cố chấp nói.
Nhìn thấy Cố Khuynh Thành khăng khăng muốn chiến đấu một trận với quái nhân áo giáp, Hàn Sâm cũng không còn cách nào, dù sao thì tất cả những thứ cần nhắc nhở hắn đều đã nói rồi, Cố Khuynh Thành có xảy ra chuyện gì thì cũng thể trách hắn được.
Trận chiến Thần vẫn còn đang tiếp tục, Hàn Sâm và quái nhân áo giáp gần như không có bất cứ trở ngại gì, những dị linh và dị sinh vật gặp phải bọn họ đều chủ động bỏ cuộc, để cho bọn họ cứ thế đi thẳng tới hết vòng này tới vòng khác.
Trải qua nửa tháng, cuối cùng cũng đã tới trận chiến của Cố Khuynh Thành và quái nhân áo giáp.
Ở trong trận chiến trước đó biểu hiện của Cố Khuynh Thành vẫn vô cùng đáng ngạc nhiên, vậy nên dường như cuộc tranh tài này đã thu hút sự chú ý của rất nhiều dị sinh vật và dị linh, toàn bộ sinh linh đều đang suy đoán Cố Khuynh Thành có dám chiến đấu một trận với quái nhân áo giáp hay không.
Sự thật đã chứng minh Cố Khuynh Thành quả thực là người vô cùng cố chấp, mặc dù Hàn Sâm đã nhắc nhở một lần nữa, nhưng mà Cố Khuynh Thành vẫn kiên trì xuất chiến, khi nàng xuất hiện ở bên trong chiến trường thì đã lập tức dấy lên những tiếng reo hồ vô cùng lớn.
Đây là hoan hô cho tinh thần can đảm của Cố Khuynh Thành, đồng thời cũng ẩn chứa một ý nghĩa khác, cuối cùng bọn họ lại có thể nhìn thấy quái nhân áo giáp ra tay rồi.
Bởi vì lúc đầu chẳng có ai chú ý đến cái tên quái nhân áo giáp này, mãi cho đến khi hắn đấu một trận với chủ nhân Thiên Ngoại thì mới thu hút được sự chú ý của rất nhiều sinh linh.
Mà sau trận chiến ấy, vốn dĩ không có sinh linh nào còn có can đảm chiến đấu với quái nhân áo giáp nữa, vậy nên phần lớn mọi người đều chưa từng nhìn thấy quái nhân áo giáp ra tay, cũng càng không biết rốt cuộc thực lực của hắn là như thế nào.
Bây giờ Cố Khuynh Thành chịu ra tay đánh một trận, vừa hay bọn họ có thể nhìn xem quái nhân áo giáp có bất khả chiến bại giống như trong truyền thuyết hay không.
Hôm nay Hàn Sâm không thi đấu, cho nên hắn lập tức quay trở về Tí Hộ Sở Ly Ảnh xem trận so tài này cùng với đám người Vương Vũ Hàng.
Hàn Sâm biết rõ Cố Khuynh Thành rất mạnh, nhưng mà đồng thời quái nhân áo giáp cũng cực kỳ khủng khiếp, Cố Khuynh Thành có thể chiến thắng hay không, Hàn Sâm cũng không hề chắc chắn một chút nào, trong lòng chỉ có thể cầu chúc Cố Khuynh Thành may mắn.
“Lão Hàn, chị Cố sẽ không có vấn đề gì chứ?” Vương Vũ Hàng không yên tâm hỏi, hắn đã tận mắt nhìn thấy quái nhân áo giáp giết chết chủ nhân Thiên Ngoại chỉ bằng một quyền, biết rõ sự đáng sợ của quái nhân áo giáp, vậy nên trong lòng hắn cảm thấy vô cùng lo lắng.
“Nếu như nàng dám đi thì có lẽ sẽ không có chuyện gì, với bản lĩnh của nàng, cho dù có không đấu lại được muốn chạy trốn để giữ mạng, có lẽ không một ai trong Tí Hộ Sở thứ tư có thể ngăn cản được nàng.” Hàn Sâm chỉ có thể hướng đến phương diện tích cực mà nói.
“Ai chạy trốn chứ? Là cái tên quái nhân áo giáp kia chạy trốn mới đúng.” Minh Nguyệt lạnh lùng hừ một cái, nàng đi tới ngồi xuống thêm đá ở bên cạnh.
“Hy vọng là như thế” Hàn Sâm cười khổ nói.
Tất cả đám Miên Dương và Thanh Ngưu cũng đều tới đây cổ vũ Cố Khuynh Thành cố lên, chỉ tiếc Cố Khuynh Thành ở bên trong hội trường của trận chiến Thân không nghe được.
Nhìn thấy chiến trường đã mở ra, Cố Khuynh Thành bước vào bên trong chiến trường, gần như cùng lúc đó, phía đối diện Cố Khuynh Thành cũng xuất hiện một cánh cửa ánh sáng, tên quái nhân áo giáp đi ra từ bên trong môn quan đó.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào quái nhân áo giáp, ít nhiều gì trong lòng bọn họ cũng đều đang chờ đợi xem những biểu hiện của hắn sẽ như thế nào.
Chấn động giết chết chủ nhân Thiên Ngoại chỉ bằng một quyền làm cho các sinh vật đến tận bây giờ nghĩ lại vẫn còn rùng mình, sâu thẳm trong trái tim của một số người còn hy vọng sẽ có hình ảnh như vậy xuất hiện trở lại.
Đôi mắt xinh đẹp của Cố Khuynh Thành nhìn chằm chằm quái nhân áo giáp, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, cũng không biết có phải nàng đã phát hiện ra chuyện gì rồi hay không.
Quái nhân áo giáp cũng không nói gì, hắn cứ thế giơ nắm đấm lên, hào quang trên người lập tức bùng cháy lên, chẳng qua thứ hào quang bùng cháy phát ra không phải nhiệt lượng, vậy mà khí lạnh đã gần như đông cứng vào tận trong xương tủy.
Hết chương 1637.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất