Chương 1687. Thật sự có thể
Hàn Sâm cảm nhận mọi thứ từ bốn phía vô cùng chính xác, bởi vì quả thật xung quanh bọn họ có những đôi mắt đáng sợ đang gắt gao nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Chủ nhân của ánh mắt là bốn con sinh vật toàn thân được bao bọc bởi áo giáp, cũng có thể là bên trong hoàn toàn không có bất kì sinh vật nào, chỉ là bốn cái áo giáp mà thôi.
Những bộ phận mà Hàn Sâm có thể nhìn thấy đều bị áo giáp bọc lại, bộ phận duy nhất lộ ra ngoài áo giáp chính là đôi mắt kia, nhưng Hàn Sâm cũng chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt lóe ra ánh sáng màu đỏ, không biết liệu đó có phải một loài sinh vật nào đó hay không.
Áo giáp thoạt nhìn giống như được đúc bằng sắt thép, trên áo giáp còn có rất nhiều vết gỉ, trông giống như mới được đào ra từ bùn đất.
Trong tay bọn chúng còn cầm một thanh cự kiếm được làm bằng thép giống nhau, thân kiếm dài hơn một mét vừa dày vừa nặng, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.
Không chờ Hàn Sâm kịp có thêm suy nghĩ gì khác, bốn quái vật áo giáp đã trực tiếp vung kiếm chém tới.
Chỉ cần nhìn tốc độ kiếm thì có thể thấy được chắc chắn đây là trình độ cao nhất trong Bán Thần, tốc độ hiện tại của Hàn Sâm hoàn toàn không có cách nào để chống lại sức mạnh và tốc độ như vậy.
Hàn Sâm triển khai thân pháp Động Huyền, chuyển động giống như cá bơi tránh được sự tấn công của thanh cự kiếm, khá chật vật lùi sang một bên, vừa quay đầu nhìn thì đã thấy Lão Miêu còn chạy nhanh hơn cả hắn, đã chạy ra xa hơn mười mét.
Bởi vì Lão Miêu chạy khá nhanh, cho nên bốn quái vật áo giáp kia đều bổ nhào về phía Hàn Sâm người cách bọn chúng gần nhất, những thanh cự kiếm giống như sấm sét xẹt ngang trời, vừa nhanh vừa hung tợn khiến người khác khó có thể phòng bị.
Nếu đổi lại là trước đây khi vẫn chưa thăng cấp, bốn quái vật áo giáp cũng chưa chắc có thể làm gì được Hàn Sâm, nhưng hiện tại lại khiến Hàn Sâm cảm thấy rất khó chịu, tố chất cơ thể hơn một vạn, so sánh với những quái vật áo giáp này thì quá yếu.
Hàn Sâm chật vật né tránh mấy lần, trên người đã bị cự kiếm cắt ra một vệt máu.
“Lão Miêu, ngươi thật chẳng nghĩa khí gì cả, mau tới giúp ta.” Hàn Sâm chạy tới chạy lui xung quanh khối kim loại, mượn không gian đã đào ra và lợi dụng sự phán đoán, kỹ xảo định vị và sắp xếp mới có thể miễn cưỡng bảo vệ tính mạng dưới sự vây công của bốn cự kiếm, đồng thời hét về phía Lão Miêu.
Lão Miêu thấy mấy tên quái vật áo giáp này không có đuổi theo nó bèn nhảy lên một khối bia đá, ngồi xổm trên đó nói với Hàn Sâm: “Cửu Mệnh Huyết Miêu bọn ta là chủng tộc yêu chuộng hòa bình, ta sẽ không đánh nhau, phải trông cậy vào bản thân ngươi rồi.”
“Hòa bình cái đầu ngươi, ta chỉ mới thăng cấp, hiện tại tố chất cơ thể rất kém, sao có thể là đối thủ của bọn chúng, ngươi còn không đến giúp đỡ, ta sẽ chết thật cho ngươi xem.” Hàn Sâm nhảy qua khối kim loại, hai thanh cự kiếm gần như chém xuống người hắn, chém vào trên khối kim loại.
Khối kim loại này có vẻ mềm hơn một chút so với tưởng tượng của Hàn Sâm, cự kiếm chém lên trên thì lập tức chém ra hai vết nứt sâu, trên đó xuất hiện một khe hở, vậy mà khối kim loại này lại rỗng tuếch.
Điều này có chút vượt khỏi dự liệu của Hàn Sâm, bởi vì khối kim loại rất nặng, hắn còn tưởng rằng nó đặc ruột, không ngờ rằng bên trong lại rỗng tuếch.
Thế nhưng dưới sự truy sát của bốn quái vật áo giáp, Hàn Sâm cũng không có thời gian để nhìn xem trong khe hở đó có cái gì, chỉ có thể nhanh chóng tiếp tục chạy trốn.
Tố chất cơ thể của Bán Thần hàng đầu của Tí Hộ Sở thứ tư có thể đạt tới cấp độ gần mười vạn, rõ ràng những quái vật áo giáp này có cấp độ của Bán Thần hàng đầu.
Hàn Sâm lại chỉ có tố chất cơ thể hơn một vạn, nếu đổi lại là trước đây khi còn là Bán Thần, với tố chất cơ thể như vậy thì cho dù Hàn Sâm có vận dụng kỹ xảo Động Huyền Kinh và Dịch Thiên Thuật, e là cũng khó có thể kiên trì lâu dài.
Nhưng hiện tại Hàn Sâm lại có thể đọ sức với bọn chúng, chuyện này khiến bản thân Hàn Sâm cũng cảm thấy hơi kinh ngạc, vốn dĩ hắn đã chuẩn bị sử dụng tháp Thiên Mệnh, nhưng không ngờ đến bản thân lại vẫn có thể kiên trì được một lúc.
Mặc dù tố chất cơ thể vẫn hơn một vạn, thế nhưng Hàn Sâm có thể cảm nhận được rất rõ sau khi hắn thăng cấp, bất kể là việc nắm bắt chỉ tiết, hay là sự hiểu biết về sự vật, hoặc là nhãn lực, đều cao hơn một cấp độ so với trước kia.
Mặc dù tố chất cơ thể giảm xuống, nhưng ở một phương diện nào đó hắn đã mạnh hơn trước đây, điều này mới khiến hắn có thể chống đỡ dưới sự vây công của bốn kẻ mặc áo giáp lâu như vậy, trong khoảng thời gian ngắn thì không thể gục ngã hoàn toàn.
Lão Miêu nghe Hàn Sâm nói như vậy, thế nhưng vẫn không hề có ý muốn ra tay, ngồi xổm trên tấm bia đá nói: “Mặc dù ta rất muốn giúp ngươi nhưng cũng chỉ có thể bó tay. Một Tiểu Thiên Sứ ôn hòa như ta, bất kì chút suy nghĩ tà ác nào cũng sẽ khiến bản thân ta cảm thấy ghê †ởm buồn nôn, hoa mắt chóng mặt, nếu ta động thủ với bọn họ, không chờ ta kịp ra tay, chỉ mới suy nghĩ một chút thôi thì ta đã bị sự lương thiện của chính mình giết chết, cho nên…”
“Con mẹ ngươi, ngươi đang cố ý chơi ta đúng không?” Hàn Sâm vừa né tránh vừa mắng, tên này không giúp đỡ thì cũng thôi đi, vậy mà còn nói những lời châm chọc làm hắn chán ghét.
Lão Miêu cũng không tức giận, vẫn cười ha ha nói: “Ha ha, người trẻ tuổi, đừng kích động như vậy, mặc dù ta không thể cứu ngươi, nhưng ngươi có thể tự cứu mình mà”
“Tự cứu? Tự cứu như thế nào? Ta đã sắp bị chém thành tro rồi.” Hàn Sâm vừa nói chuyện vừa né tránh, né được mấy nhát kiếm vô cùng hung hiểm.
Những thanh cự kiếm này chém vào trên khối kim loại, chém ra rất nhiều vết nứt trên khối kim loại, có thể nhìn thấy thấp thoáng bên trong có vài tia sáng chiếu ra, tạo ra cảm giác châu quang bảo khí.
“Thật đúng là có phúc mà không biết hưởng, trẻ nhỏ khó dạy, cực kỳ ngu xuẩn..” Lão Miêu ngồi xổm trên tấm bia đá, lắc đầu thở dài nói.
“Con mẹ ngươi không biết dùng thành ngữ thì đừng nói nhảm, không cứu thì không cứu, ta thà chết cũng không muốn nghe mấy câu nhảm nhí của ngươi.” Hàn Sâm tức giận kêu lên.
Hắn vẫn chưa sử dụng tháp Thiên Mệnh chính là vì muốn nhìn xem Lão Miêu đang làm cái gì, liệu có phải đang cố ý hại hắn hay không.
Lão Miêu lại lắc đầu thở dài: “Nói ngươi ngu xuẩn mà ngươi còn không chịu thừa nhận, không phải ngươi có chiến giáp gen sao? Nếu đã đánh không lại, tại sao không chịu mặc chiến giáp gen?”
“Có thể mặc thì còn cần ngươi nói sao? Ở đây là Tí Hộ Sở thứ tư, đừng nói hiện tại mặc không được, cho dù mặc vào được thì cũng vô dụng.” Hàn Sâm kêu lên.
“Ai nói không thể sử dụng chiến giáp gen ở Tí Hộ Sở thứ tư?” Lão Miêu liếc Hàn Sâm một cái.
“Chuyện này còn cần nói sao? Trước đây ta đã thử rất nhiều lần, nếu có thể sử dụng được thì ta đã xưng bá ở Tí Hộ Sở thứ tư từ lâu rồi, sao có thể còn phiền phức như vậy.” Hàn Sâm hét lên.
Lão Miêu lại tỏ vẻ hiểu biết nói: “Trước đây là trước đây, trước đây không phải ngươi vẫn chưa có huyết mạch của tộc Cửu Mệnh Huyết Miêu bọn ta sao, hiện tại đương nhiên không giống như vậy, bây giờ tốt xấu gì thì ngươi cũng được xem như có nửa huyết mạch của Cửu Mệnh Huyết Miêu cao quý, sử dụng chiến giáp gen còn không phải là chuyện nhỏ sao?”
“Thật hay giả vậy?” Hàn Sâm sửng sốt, cảm thấy khá bất ngờ. “Cửu Mệnh Huyết Miêu cao quý xem thường việc nói dối.” Lão Miêu bĩu môi, bày ra dáng vẻ xem thường.
Hàn Sâm suy nghĩ muốn thử một chút, thử triệu hoán chiến giáp gen màu trắng ra, suy nghĩ chỉ vừa mới lóe lên, chiến giáp gen màu trắng đã lập tức bọc lấy thân thể hắn, sức mạnh tựa như thủy triều cũng cùng lúc tràn vào cơ thể hắn.
“Thật sự có thể ư?” Hàn Sâm vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Hết chương 1687.