Siêu Cấp Thần Cơ Nhân 2

Chương 1688. Châu quang bảo khí

Chương 1688. Châu quang bảo khí
Một thanh cự kiếm chém đến, Hàn Sâm không hề né tránh, vươn bàn †ay đã được chiến giáp gen bọc lấy bắt lấy cự kiếm.
Cánh tay còn lại cũng cùng lúc bắt được một thanh cự kiếm khác, dùng sức vừa kéo vừa va chạm mạnh, lập tức kéo quái vật áo giáp và cả cự kiếm lại với nhau, cơ thể của hai quái vật áo giáp không tự chủ được mà đụng vào nhau bốp một tiếng, nóp giáp sắt ở trên đầu đã bị đụng cho dẹp lép.
Hàn Sâm đoạt lấy hai thanh kiếm thép, mỗi tay một thanh ném vào hai con quái vật áo giáp đang định xông lên từ sau lưng, cự kiếm xuyên thẳng qua người bọn chúng, đóng đinh bọn chúng trên mặt đất.
Quái vật áo giáp giãy dụa muốn đứng dậy, Hàn Sâm dùng một cước dẫm nát đầu một con quái vật áo giáp, trực tiếp giãm vỡ cái nón trên đầu nó.
“Săn giết kiếm sĩ áo giáp tử vong sinh vật Thần siêu cấp, thu được thú hồn kiếm sĩ áo giáp tử vong, hạch gen đã vỡ vụn, máu thịt không thể ăn được, hấp thụ tinh hoa gen sinh mệnh ngẫu nhiên có thể gia tăng từ 0 tới 10 điểm Gen Thần siêu cấp.”
Trong lòng Hàn Sâm vui mừng, một cước một con, đạp nát đầu của ba con kiếm sĩ áo giáp tử vong còn lại, chỉ tiếc không lấy được thú hồn nữa.
Thi thể của bốn kiếm sĩ áo giáp tử vong dần tan rã rồi biến mất, ngay cả cự kiếm làm bằng thép cũng tan biến theo nó, chỉ còn lại có bốn khối tinh hoa gen sinh mệnh.
Hàn Sâm nhặt bốn khối tinh hoa gen sinh mệnh lên, đồng thời nhìn vào trong hồn hải của chính mình.
Lúc trước khi thăng cấp đã phải hủy đi rất nhiều thú hồn và hạch gen, hiện tại có thể bổ sung một chút, đối với Hàn Sâm mà nói cũng là sự trợ giúp vô cùng tốt.
Kiếm sĩ áo giáp tử vong: Loại hình thú hồn dung hợp
Hàn Sâm lập tức vui mừng, là thú hồn biến thân dung hợp, hơn nữa còn là hình dáng nhân loại, mặc dù không phải cấp cuồng bạo, thế nhưng cũng đã có trợ giúp rất lớn đối với Hàn Sâm.
Có thú hồn này, cho dù không sử dụng chiến giáp gen thì hắn cũng có năng lực để chiến đấu với sinh vật Thần siêu cấp.
“Nhìn đi, ta đã nói rồi, hiện tại ngươi có được huyết mạch của Cửu Mệnh Huyết Miêu cao quý, những thứ này đều không phải vấn đề.” Lão Miêu nhảy xuống từ trên tấm bia đá, vừa đắc ý nói, vừa đánh giá khối kim loại đầy những vết nứt kia.
Hiện tại đã không thể gọi nó là khối kim loại nữa, bởi vì nhìn bên trong nó có vẻ rỗng tuếch, chính xác mà nói thì đó là một vật chứa có hình hộp chữ nhật, bên trong có châu quang bảo khí mờ mờ ảo ảo lộ ra, giống như một cái rương có hình dạng kỳ lạ một chút.
Lão Miêu tiến lại gần rương kim loại và nhìn vào trong thông qua những vết nứt, nhìn bằng mắt trái xong lại đổi qua mắt phải, nhìn xong mắt phải lại đổi sang mắt trái, nhưng có vẻ cũng không nhìn thấy được bên trong có thứ gì.
“Tại sao huyết mạch Cửu Mệnh Huyết Miêu lại có thể có được nhiều đặc quyền ở trong Tí Hộ Sở như vậy?” Hàn Sâm nhìn Lão Miêu hỏi.
Hàn Sâm đã nghe nói từ chỗ Ngao Dạ, Tí Hộ Sở có thể xem như nơi yên thân gửi phận cuối cùng của Tinh tộc, những sinh vật ở bên ngoài hoàn toàn không vào được, càng không cần nói tới có được đặc quyền gì đó.
Cho dù Cửu Mệnh Huyết Miêu là sinh vật bên ngoài, huyết mạch của bọn chúng sẽ có được nhiều đặc quyền như vậy ở trong Tí Hộ Sở sao?
Lão Miêu vừa ghé vào trước rương kim loại liều mạng nhìn vào bên
trong vừa nói: “Khoan hãy nói chuyện này, lại đây mở cái rương kim
loại này ra xem xem rốt cuộc bên trong có thứ gì, ta có dự cảm rằng bên trong có thể sẽ có thứ gì đó rất ghê gớm.”
Thấy Lão Miêu không chịu nói, Hàn Sâm cũng không còn cách nào khác, chỉ đành phải đi tới cạnh rương kim loại, ghé sát vào những vết nứt để nhìn vào bên trong.
Nguồn sáng ở bên trong rất mạnh, chỉ có thể nhìn thấy một vùng ánh sáng kỳ dị, căn bản không thấy rõ được bên trong rốt cuộc có thứ gì.
“Không nhìn thấy cái gì cả, đành phải mở nó ra trước thôi.” Lão Miêu lại nói.
Hàn Sâm gật gật đầu, đưa tay vào trong vết nứt, dùng hai tay kéo ra hai bên, dùng một chút lực kéo ra ngoài.
Vết nứt trên vách kim loại lập tức bị Hàn Sâm dùng hai tay kéo toạc ra, kéo cho đến khi tạo ra một cái lỗ dài hơn một thước thì Hàn Sâm mới buông tay, ghé mắt nhìn vào trong rương kim loại.
Lão Miêu cũng đến gần, vươn đầu nhìn vào trong, nhưng cũng chỉ nhìn thấy một vùng ánh sáng kỳ dị như cũ, vẫn không thể nhìn rõ xem bên trong rốt cuộc là thứ gì.
Hàn Sâm lại kéo cái lỗ ra thêm một chút, cũng kéo thêm cả những vết nứt khác, nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy một vùng nguồn sáng, không nhìn thấy bên trong có cái gì.
“Không cần kéo nữa, xem ra thứ bên trong phát ra vầng sáng mãnh liệt, cho dù có xét nát cả rương kim loại, thì vẫn chỉ có thể nhìn thấy một vùng ánh sáng kỳ dị y như cũ mà thôi.” Lão Miêu ngăn cản không cho Hàn Sâm tiếp tục.
Đương nhiên Hàn Sâm cũng đã nhìn ra, vốn dĩ cũng không định tiếp tục, nghe thấy vậy thì nhíu mày nói: “Bây giờ nên làm gì đây? Ngươi biết thứ ở trong đó rốt cuộc là cái gì không?”
“Không biết, nhưng nhìn có vẻ dường như cũng không có nguy hiểm gì, ngươi có thể đưa tay vào trong đó mò thử là có thể biết được bên trong rốt cuộc có cái gì.” Lão Miêu dạo một vòng quanh rương kim loại, sau đó ngẩng đầu nhìn Hàn Sâm nói.
“Sao ngươi không đưa tay vào mò đi?” Hàn Sâm bĩu môi, hiện tại căn bản không biết bên trong rốt cuộc là cái gì, lỡ như trong ánh sáng kỳ dị kia có sinh vật đáng sợ nào đó, đang chờ hắn đưa tay vào làm đồ ăn thì sao? Hàn Sâm không muốn mạo hiểm như vậy.
“Ngươi lợi hại hơn ta mà, hơn nữa còn có chiến giáp gen để mặc, sẽ không có gì nguy hiểm đâu.” Rõ ràng Lão Miêu không muốn tự mình động thủ, tiếp tục dụ dỗ nói.
Hàn Sâm cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên không bị Cửu Mệnh Huyết Miêu lừa, cũng không chịu thò tay xuống để mò thử thứ ở bên trong, trong lúc nhất thời một người một mèo đều bế tắc đứng ở đó.
Bọn họ đều không dám thò tay xuống, nhưng nếu cứ như vậy mà rời đi thì lại không cam tâm, một người một mèo mắt to trừng mắt nhỏ, ai cũng không lên tiếng.
Đợi một lúc lâu, Lão Miêu ho nhẹ một tiếng nói: “Không bằng như vầy, ai mò ra được thứ gì thì chính là của người đó, ngươi thấy sao?”
“Được thôi, con người ta có phong độ thân sĩ, nhường ngươi mò trước.” Hàn Sâm cười mỉm nhìn Lão Miêu.
Lão Miêu cắn răng một cái: “Chúng ta chơi oẳn tù tì, người nào thắng thì mò trước.”
“Được thôi.” Hàn Sâm đáp ứng một tiếng, trong lòng thầm nghĩ: “Ta chính là vua chơi oẳn tù tì chí tôn vô địch, ngươi chơi đoán tay với ta, ngươi sẽ thua đến cả một món đồ lót cũng không còn.”
Trong lòng Lão Miêu cũng tự đắc ý: “Cừu non, đấu với ta thì ngươi vẫn còn non lắm, không biết lão tử ta là cao thủ chơi oẳn tù tì sao? Khi lão tử chơi đến mức vô địch vũ trụ, mẹ ngươi còn chưa ra đời đâu, chơi oẳn tù tì với ta thì ngươi xong đời rồi.”
Một người một mèo đều mang theo gương mặt đầy tươi cười nhìn đối phương, Hàn Sâm vươn tay ngưng tụ ra một đồng kim tệ, thuận tay ném lên không trung, sau đó nói với Lão Miêu: “Sau khi kim tệ rơi xuống đất thì chơi, như vậy thì công bằng rồi nhỉ?”
“Công bằng.” Lão Miêu gật gật đầu, mắt híp lại nhìn chằm chằm vào. kim tệ rơi từ trên trời xuống.Kengl
Khoảnh khắc khi kim tệ rơi xuống, một người mèo miêu đồng thời ra nắm tay.
Hai cái nắm tay gần như xuất hiện cùng lúc, Hàn Sâm và Lão Miêu đều rất bình tĩnh tự tin, lần thứ nhất chỉ là thử, kế tiếp mới là lúc đấu tâm cơ và kỹ xảo thật sự.
Kéo! Kéo! Bao! Tảng đá! Bao! Tảng đá!
Hàn Sâm và Lão Miêu thở hổn hển nhìn chằm chằm vào đối phương, bên trong bốn con mắt đều phủ đầy tơ máu, bọn họ đã đoán gần một tiếng, nhưng kết quả vẫn là hòa nhau, trong lòng đều tự cảm thấy kinh ngạc.
Chơi đoán tay chính là dùng đầu óc để đấu, so với chiến đấu đơn thuần thì càng khiến người khác cảm thấy mệt mỏi, hiện tại hai người đều đã rất khó chịu, nhưng trước sau vẫn không thể thắng được đối phương.
Cuối cùng một người một mèo đều mệt đến mức ngồi dựa vào cạnh rương kim loại, thế nhưng vẫn chưa thể phân thắng bại.
Răng rắc!
Đột nhiên một tiếng giòn vang lên truyền ra từ trong ánh sáng kỳ dị của rương kim loại kia làm Hàn Sâm và Lão Miêu đều giật nảy mình, lập tức đứng bật dậy, nhìn chằm chằm vào trong rương kim loại.
Hết chương 1688.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất