Chương 102: Liên Minh Báo Thù (2)
Tiêu Phàm ngáp một cái rồi đi tới phòng tắm rửa mặt, dùng khăn lông lau sơ qua.
Sau đó hắn lại mang dáng vẻ buồn ngủ bước ra khỏi phòng tắm, hoàn toàn không chú ý tới trong đôi mắt của hắn tỏa ra một ánh sáng màu hồng như máu vậy, giống như thời trang nhân vật mà Hổ Nữu thiết kế cho hắn trong trò chơi, đôi mắt của cái Mệnh Phàm đôi lúc cũng tỏa ra thứ ánh sáng đỏ thẫm giống vậy…
Mệt quá, đi tới mép giường, Tiêu Phàm mơ màng ngã xuống. Từ trước tới giờ hắn chưa từng thấy thì ra giường của hắn thoải mái như vậy…
Chiếc đồng hồ trên tủ đầu giường chỉ số bốn. Tiêu Phàm khiêu chiến với phó bản cấp Luyện Ngục Thung Lũng Rắn Cát là lúc hơn chín giờ…
…
Cùng lúc đó, trong phó bản Luyện Ngục của trận doanh Ác Ma trên Server nước Mỹ…
Xung quanh người Kiếm sĩ sáng lên, chiếc hộp phần thưởng xuất hiện trên tay hắn, cảnh tượng giống hệt như lúc Tiêu Phàm đánh bại Nhãn Kính xà vương vậy.
Kiếm sĩ lấy từ trong chiếc hộp phần thưởng của phó bản ra một chiếc hộp giống hệt như chiếc hộp Pandora mà Tiêu Phàm vừa nhận được từ trong hộp phần thưởng lúc nãy. Kiếm sĩ bình tĩnh nhìn chiếc hộp trên tay, đôi mắt màu vàng cũng không xuất hiện bất kỳ cảm xúc vui vẻ hay phấn khởi nào, hoàn toàn phẳng lặng như mặt hồ không gợn sóng…
Cửa trò chơi lại mở ra, một anh chàng tóc vàng đẹp trai bình tĩnh đi ra ngoài, tới trước một cánh cửa kim loại.
Chỉ trong mấy giây, mấy ngón tay mảnh khảnh của hắn ta nhẹ nhàng lướt trên màn ảnh, chỉ trong chớp mắt đã nhập xong 1024 kí tự giống như mật mã. Cửa kim loại mở ra không phát ra chút tiếng động…
“Tách… tách… tách… tách…”
Căn phòng rất rộng, âm thanh dụng cụ điện tử lặp đi lặp lại nghe hơi nhàm chán. Không biết tới lúc nào nó mới kết thúc…
Một cái bể nước lớn được đặt giữa phòng, một người đàn ông trần trụi ngậm bình dưỡng khí yên tĩnh đứng trong bể, sau lưng hắn ta cắm đủ loại ống dày đặc.
Người đàn ông tóc vàng đẹp trai nhìn người đàn ông trước mặt, vẻ mặt rất bình tĩnh, giống như trên đời này đã không còn chuyện có thể khiến sắc mặt hắn ta thay đổi nữa: “Tôi lấy được nó rồi.”
Giọng nói bình tĩnh giống như vẻ mặt của hắn ta.
Giọng nói vừa dứt, nước bên trong bể bắt đầu chậm rãi rút đi: “Ục, ục, ục…”
Tới lúc nước tỏng bể hoàn toàn rút đi sạch sẽ, cửa kính trong suốt mở ra, hai mắt của người đàn ông kia cũng đồng thời mở ra cùng lúc.
John bước từ trong bể nước ra, vẻ tùy ý trên gương mặt đó vẫn giống như mười năm trước, hoàn toàn không thay đổi chút nào, không hề tìm thấy dấu vết năm tháng trên gương mặt ông ta…
John vui vẻ vuốt đầu người đàn ông tóc vàng đẹp trai kia: “Không tồi, không hổ là con của ta.”
“Ông ném vật này ở đó, không sợ có người lấy được nó trước tôi sao?” Người đàn ông tóc vàng đẹp trai lạnh lùng nói.
“Arthur à, con không cần quan tâm chuyện này. Thứ nhất, bình thường phó bản mà người chơi tiến vào đã có giới hạn của nó, điều này sẽ tạo ra giới hạn đối với sức chiến đấu của người chơi. Thứ hai, phó bản Luyện Ngục được thiết kế để người chơi có thể tiến vào đó ít nhất cũng phải đạt tới cấp 10, nghĩa là tương đương tới một con quái vật cấp 40. Ngoài ra, muốn vào phó bản này phải đáp ứng được một yêu cầu nữa, đó là người chơi chỉ được vào một mình, có như vậy mới có thể cảm nhận được sự ngạc nhiên và vui mừng lúc mở được chiếc hộp phần thưởng của phó bản. Mà trên chiếc hộp duy nhất trên thế giới này chỉ có tìm thể tìm thấy ở Server nước Mỹ.” Nói tới đây, vẻ mặt John hơi đắc ý.
“Chẳng lẽ ông chưa từng nghĩ sẽ xuất hiện một người đủ mạnh mẽ để vượt qua mọi điều kiện của phó bản trước khi tôi đủ mạnh sao?” Arthur im lặng nhìn John, hắn ta rất muốn biết ông ta sẽ trả lời thế nào?
“Con nghĩ là chuyện đạt đủ mọi yêu cầu ta đặt ra dễ thế sao, Arthur?” Nhìn đôi mắt vô cùng bình tĩnh của Arthur, John cười tự tin: “Nếu như người chơi đạt tới cấp 20 tới 30 muốn một mình đi khắp các phó bản thì điều đầu tiên người đó cần là một kỹ thuật vô cùng cao siêu. Ngoài ra, tất cả thuộc tính của người chơi phải tăng từ 70% tới 100%, nếu lúc khiêu chiến, người chơi có cấp thấp hơn thì thuộc tính trên người càng phải tăng nhanh hơn. Tất cả thuộc tính trên người đều tăng từ 70% tới 100%, con biết điều này có nghĩa là gì không? Đây là việc tăng trị số hoàn toàn không thể làm được. Mà trong giai đoạn đầu trò chơi thì có người chơi nào có thể đạt tới sự mạnh mẽ đó chứ? Dù may mắn có vài người nhưng như vậy cũng không đủ, ít nhất phải có vài món vật phẩm chất lượng cao phụ trợ, như vậy mới có thể vượt qua cửa ải đó. Hơn nữa, Arthur, con không hiểu rõ về nhân tình thế thái, loài người là những sinh vật tham ăn biếng làm, nếu như có thể lười biếng, vậy chắc chắn bọn họ sẽ nghĩ mọi cách để lười biếng. Những chuyện mất công mà không chắc có ra kết quả không thì không ai chấp nhận làm, nếu như lợi ích của việc đánh phó bản một mình và theo đội đều giống nhau thì chắc chắn bọn họ sẽ nghiêng về phía đánh tổ đội để qua phó bản. Vì vậy xác suất có người có thể tìm thấy thứ này không nhiều lắm, thậm chí chưa tới một phần ngàn.”
“Ông không sợ sẽ xuất hiện một thiên tài sao, trên thế giới này có nhiều người như vậy. Nếu xuất hiện vài người có khả năng đặc biệt trong mấy ngàn người cũng không có gì lạ.”
“Một phần ngàn chỉ là một con số mà ta giải thích đơn giản vậy thôi, nếu thật sự thống kê và tính xác suất chuyện này thì những con số như một phần triệu, một phần trăm triệu hay một phần tỷ đều có thể xuất hiện. Vì vậy chuyện này đã gần như không có khả năng xảy ra, nếu thật sự có chuyện này xảy ra thì chắc chắn kiếp trước hắn đã cứu cả dài ngân hà. Bởi trò chơi chưa hoạt động được bao lâu, nếu không có thiên thời địa lợi nhân hòa, ta thật sự không thể tưởng tượng được một loài người bình thường vượt qua được cửa ải đó như thế nào.” John cười đùa.
Kiếp trước Tiêu Phàm có cứu cả dài ngân hà không thì chúng ta cũng không biết được.
“Nhưng tôi mới chỉ đạt cấp 25 đã thông qua.”
“Con và bọn họ không giống nhau, con là con của ta, Arthur à. Con là tuyệt phẩm mà ta chế tạo ra, con là Người Nhân Tạo đời thứ hai. Con là loài người mới. Thậm chí có thể con còn mạnh hơn cả người nhân tạo đời thứ nhất là ta, đương nhiên không cần phải so sánh với loài người bình thường kia. Vì vậy, chuyện con vượt qua cửa ải cũng là một chuyện rất hợp lý.” Nói tới đây, vẻ mặt John đầy tự hào và vui vẻ.
“Còn một chuyện nữa, tôi không hiểu tại sao ông nhất định phải đưa nó cho tôi thông qua “Tân sinh” để giao nó lại cho tôi, sao ông không trực tiếp đưa cho tôi luôn?”
“Để thực hiện ký thuật này cũng không đơn giản như trong tưởng tượng, chúng ta cần một phương tiện truyền đạt khả năng suy luận thu thập thông tin. Mà trên thế giới này chỉ có một thứ có khả năng làm điều này, đó chinh là hệ thống đầu não được tất cả các quốc gia kết hợp cùng nghiên cứu ra: Hệ thống đầu não của trò chơi “Tân sinh”. Đây là thứ có thể chuyển cả thế giới vào một chiếc máy vi tính. Mà ta đã lừa được tất cả mọi người, gắn nó vào trong trận doanh Ác Ma, hơn nữa còn thông qua việc thử nghiệm trò chơi giúp nó càng thêm hoàn thiện, và con đã thông qua con đường tắt ta tạo ra để lấy được nó.”
“Nhưng tôi không thích loại tồn tại bất ngờ này. Nó có đường tắt có nghĩa là có sơ hở, nếu như có một ngày ai đó tìm ra được loại sơ hở này thì chắc chắn sẽ gây ra phiền phức vô cùng lớn cho chúng ta.”
“Chuyện con lo lắng chắc chắn sẽ không xảy ra. Con nhìn đi, bây giờ kế hoạch vẫn đi theo một con đường mà ta dự đoán đó không phải sao? Không phải con vẫn lấy được nó đấy sao? Arthur, con ngoan của ta.”
“Được rồi, ít ra bây giờ mọi chuyện vẫn tốt, vậy tôi đi kiểm tra xem nó có đồng bộ không trước.” Vẻ mặt Arthur không thay đổi đi tới trước một căn phòng trống, cửa kim loại im lặng khép lại theo bóng lưng của hắn ta…
John nhìn bóng lưng của hắn ta, trên gương mặt xuất hiện nụ cười đầy tự hào.