Chương 172: Tiểu thiếu gia
Phòng làm việc của Khổng Huy bài trí cũng không khác là bao so với phòng giải phẫu ở bệnh viện của hắn. Chính giữ là một bàn mổ, phía trên là đèn pha, bên cạnh có tủ lạnh, trong tủ lạnh là thuốc dùng cho phẫu thuật. Ngoài ra còn có một số bộ phận cơ thể ngâm trong formol, thậm chí có cả một gương mặt người.
Hoàng Tiểu Đào tiện tay dùng điện thoại chụp ảnh lại, sau đó nhận ra chủ nhân của gương mặt này là một nạn nhân trong án mất tích gần đây.
Trong tủ lạnh có một bình khí lớn, nhãn ghi đầy chữ tiếng Anh, chắc là khí gây mê dùng trong phẫu thuật. Cái bàn bên cạnh bày một số dụng cụ, trên tường treo mấy bộ đồng phục phòng mổ, một cái bàn khác là máy khử trùng, bên trong có dao mổ, kìm cầm máu..v..v.
Vương thúc còng tay vô diện nô vào ống sưởi, bắt đầu lục soát ngăn tủ. Tôi thì kiểm tra bàn mổ, dùng bông tăm lấy mẫu vật chất bỏ vào túi chứng cứ, nếu đây là máu của Từ Tiểu Huệ thì sẽ có thể kết án.
Lúc này, Vương Nguyên Thạch nói: "Các ngươi xem, ta tìm được cái gì."
Trong tay ông ấy là một cuốn sổ tay, chúng tôi mở ra nhìn, bên trong toàn là những mẩu báo về các vụ án lớn được cắt rời.
Khi Vương Nguyên Thạch lật tới một trang, tôi hét lên: "Chờ một chút!"
Tôi kinh ngạc nhìn dòng chữ trên đó, đây là vụ án giang bắc tàn đao năm xưa, tôi hỏi vô diện nô: "Tổ chức của ngươi có quan hệ gì với giang bắc tàn đao?"
Nghe bốn chữ này, đồng tử hắn thu lại, người co rúm, miệng vẫn cố chấp: "Không có."
Tôi nhất thời giận giữ, đá một cước vào chân bị thương của hắn, hét: "Nói!"
Tiểu Đào ngăn tôi lại: "Tống Dương, anh bình tĩnh một chút!"
Làm sao tôi có thể bình tĩnh được, bao nhiêu năm nay luôn tìm mọi cách truy tùm tung tích của giang bắc tàn đao, vô diện nô co quắp nói: "Ta không thể nói, nói ra ta sẽ chết!"
Tôi bốc một mớ dao mổ lên, dữ tợn đe dọa: "Ngươi không nói cũng sẽ chết, hơn nữa ta còn khiến ngươi đau đớn đến không muốn sống!"
Có lẽ do biểu hiện đáng sợ của tôi, vô diện nô sợ hãi: "Đại ca, ngươi tha cho ta đi, ta chỉ là một vô danh tiểu tốt, việc của tổ chức ta không thể nói..."
Đúng lúc này bỗng nhiên có tiếng đóng cửa phòng, Tiểu Đào đi ra kiểm tra, la lên: "Không ổn, chúng ta bị nhốt rồi!"
Chợt tôi ngửi thấy trong phòng có mùi lạ, kèm theo tiếng xì xì, tìm kiếm khắp nơi thì phát hiện một cái ống ở chân tường đang xì khói, ống đó được nối với bình khí gây mê.
Tôi hoảng loạn: "Chết rồi, mau phá cửa ra."
Vương Nguyên Thạch lao tới đạp cửa, nhưng cửa thiết kế mở vào trong, đạp thế nào cũng không suy chuyển, ông ta đạp được mấy cái thì toàn thân mềm nhũn. Tôi với Tiểu Đào cũng cảm thấy cơ thể vô lực, mọi vật trước mắt đều xoay tròn, trong lúc hoảng hốt, tôi nhìn thấy vô diện nô đang tự bẻ ngón tay cái.
Tôi vội vàng nhặt lên một tấm băng gạc, định tới phòng vệ sinh dấp nước để bịt mũi, nhưng vừa bước được nửa bước thì toàn thân không thể khống chế mà ngã lăn ra đất.
Tiểu Đào cũng ngã xuống bên cạnh tôi, tất cả đều tỉnh táo, nhưng cảm giác cơ thể thì hoàn toàn không có.
"Ha ha, ta đã nói trước rồi!"
Giọng nói của vô diện nô vang lên từ phía sau, nghe có vẻ buồn tẻ. Chỉ thấy hắn nhảy tới trước mặt tôi, túm tóc ngửa đầu tôi lên. Hắn đang mang mặt nạ phòng độc, ngón tay cái đã bị bẻ trật khớp mới có thể rút tay ra khỏi còng.
Vô diện nô tát tát vào mặt tôi: "Tống Dương, chẳng phải vừa rồi rất to mồm sao? Giờ lại như con mèo chết thế?"
Tôi không nói được, chỉ có thể trừng trừng nhìn hắn. Vô diện nô rút khẩu súng trong người Vương Nguyên Thạch, tay vuốt vuốt nói: "Ta dùng súng của hắn bắn chết ngươi và con bé này, sau đó dùng súng của con bé này bắn chết hắn, rồi vứt xác các ngươi ngoài phố, để xem cảnh sát làm sao phá án, ha ha!"
Hắn mở chốt an toàn, hướng nòng súng về phía tôi. Đột nhiên Vương Nguyên Thạch nhảy chồm lên, xô vô diện nô ngã nhào xuống đất, khẩu súng cướp cò không biết bắn đi đâu, sau đó lăn vào gầm tủ.
Đó chỉ là toàn bộ sức lực cuối cùng của Vương thúc, vô diện nô chửi thề một tiếng đá văng ông ta, sau đó nhặt con dao mổ đâm thẳng vào đùi, xoắn một cái, điên cuồng nói: "Không có cảm giác đau, thật là may cho ngươi, ta sẽ cho ngươi chứng kiến nội tạng mình bị moi ra!"
Đúng lúc này cửa mở ra, vô diện nô giật mình, người đi vào hô: "Đừng giết chúng!"
Tưởng là có người đến cứu, nghe hắn nói câu tiếp theo lòng tôi đột nhiên trầm xuống, hắn nói: "Ta phải giải phẫu chúng thành heo, khiến chúng sống không bằng chết."
Người tới chính là Khổng Huy, vô diện nô cười: "Ý hay lắm, kiệt tác lần trước của bác sĩ Khổng ta chưa được tận mắt thấy, lần này có thể mở rộng tầm mắt rồi."
Khổng Huy cười lạnh: "Cô gái kia chỉ là một phế phẩm thất bại, giờ có ba tên này dùng để rèn luyện kỹ thuật, ta tin sẽ có ngày cách này sẽ phục vụ hữu dụng cho tổ chức. Huynh đệ giúp ta một chuyện, trước mắt gom gọn chúng vào trong phòng đã."
Bọn chúng hợp lực xốc Tiểu Đào lên, nàng liều mạng muốn với tay tôi nhưng cả hai chẳng có chút sức lực, ngón tay chỉ có thể khẽ chạm một cái mà thôi.
Trong phòng vang lên tiếng bọn chúng nói chuyện, vo diện nô bỉ ổi nói: "Cô gái này thật xinh đẹp, Khổng ca có thể cho ta được thỏa mãn một cái không?"
Khổng Huy mắng: "Cút ngay! Hèn mọn, trong mắt ta cô ây là một tài liệu tốt, đừng làm ta mất hứng!"
Tiếp đến chúng ra khiêng tôi vào, trong phòng có một cái giường lớn, một bộ sofa, một cái TV, nhưng không thấy Tiểu Đào đâu. Chúng khiêng tôi tới gần cái ghế, mới để ý thấy nhấc cái đệm lên, bên dưới sofa trống rỗng, đủ chỗ cho hai người.
Hai chúng tôi bị ném vào dưới đáy sofa, sau đó đậy cái đệm lên, chung quang tối om. Toàn thân tê dại, không cảm giác được Tiểu Đào, chỉ nghe thấy nàng đang hít thở dồn dập.
Bên ngoài lại có tiếng nói chuyện, vô diện nô nói: "Tên này nặng quá!"
Khổng Huy đáp: "Mang cái cưa tới đây, ta tháo hai bắp chân trước..."
Tim tôi như bị dao đâm, giờ phút này lực bất tòng tâm, ảo não như đưa đám. Đúng lúc đó đệm ghế bỗng hé lên một chút, một cánh tay trắng nõn thò vài, nhét một viên thuốc vào miệng Tiểu Đào. Nàng không thể phản kháng, một giọng nói vang lên nho nhỏ: "Ngậm, đừng nuốt!"
Cánh tay kia được chăm sóc rất tốt, cứ như tay con gái, nhưng giọng nói thì lại là một người đàn ông.
Đút thuốc cho Tiểu Đào xong, bàn tay đó lộn một cái, một viên thuốc nữa xuất hiện, dùng ngón tay đẩy vào miệng tôi. Tôi dùng đầu lưỡi thử một cái, cảm giác mát lạnh lan lên tận óc, đây chẳng phải là tích uế đan sao?
Tích uế đan có công hiệu giải độc cực tốt, khiến não bộ tỉnh táo, đầu lưỡi tê dại của tôi lập tức được giải trừ, vội vàng hỏi: "Ngươi là ai?"
"Người từng cảnh báo ngươi." Hắn đáp.
Tôi hỏi tiếp: "Ngươi cũng họ Tống?"
Hắn tránh né: "Tiểu thiếu gia, ta chỉ yêu cầu ngươi một chuyện, sau khi thoát khỏi đây phải quên vụ này đi vĩnh viễn."
Tiểu Đào cắn răng nói: "Ta là cảnh sát!"
Hắn lạnh lùng: "Cảnh sát thì sao chứ? Số cảnh sát mà bọn chúng giết đếm cũng không hết, tổ chức đó không phải là thứ các ngươi có thể động vào."
Hoàng Tiểu Đào ho sặc sụa, hắn nói tiếp: "Tiểu thiếu gia, năm đó ta không đủ sức bảo vệ ông nội ngươi, chỉ xin ngươi đừng mạo hiểm nữa. Ngươi là giọt máu duy nhất còn lại của Tống gia, ngươi mà chết ta mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông?"
Hắn mở miệng là tiểu thiếu gia, lại nhắc tới Tống gia, tôi vô cùng chắc chắn hắn là người nhà họ Tống.
Hoàng Tiểu Đào nắm lấy tay tôi, xem ra nàng đã khôi phục cảm giác, thấp giọng nói: "Chúng ta nhìn xem mặt mũi của người này ra sao."
Tôi gật đầu, cả hai cùng lúc đẩy mạnh đệm ghế lên. Nhưng người kia vừa rồi còn nói chuyện, giờ đã biến mất như làn khói, không thấy bóng dáng, trong phòng chỉ có ánh trăng mờ mờ từ cửa sổ hắt vào.