Chương 173: Một tay che trời
Tôi với Tiểu Đào chui ra ngoài, hắn để lại một viên ích uế đan trên bàn, tôi tiện tay nhặt lấy.
Tiểu Đào dùng tay ra hiệu, chúng tôi đồng loạt vọt tới phòng mổ, hai tên kia đã cắt quần Vương thúc ra, buộc garo phần đùi, chuẩn bị cưa bắp chân.
Trông thấy chúng tôi, Khổng Huy sợ hãi: "Các ngươi làm sao mà..."
Vô diện nô lập tức cầm lên mấy con dao mổ, định ra tay với Vương Nguyên Thạch. Tiểu Đào liền rút súng bắn trúng cổ tay, hắn kêu lên một tiếng, dao mổ rơi xuống đất.
"Chạy mau!"
Khổng Huy nói, ném cái cưa sắt xuống, chạy ra ngoài, vô diện nô cũng lao theo. Tôi chạy tới nhét ích uế đan vào miệng Vương thúc, rồi cùng Tiểu Đào đuổi theo.
Ra bên ngoài, đã thấy hai tên đang cắm đầu chạy, Tiểu Đào bắn chỉ thiên: "Đứng lại không ta bắn!"
Bọn chúng căn bản là không dừng chân, xa xa có tiếng xình xịch truyền tới, một hàng ánh đèn dài từ từ tới gần, thì ra là một đoàn tàu hỏa, cạnh khu này có một đường sắt chạy ngang.
Mắt thấy hai tên đã sắp lao sang bên kia đường ray, Tiểu Đào dừng lại, nhắm thẳng Khổng Huy nổ súng. Đạn xuyên qua đùi, Khổng Huy lảo đảo một chút, tốc độ chậm dần.
Tôi nhanh chóng bắt kịp Khổng Huy, khoảng cách càng lúc càng ngắn, hắn không ngừng quay đầu lại nhìn, vẻ mặt hoảng loạn.
Khi chỉ còn cách một bước ngắn, tôi nhào người tới quật ngã Khổng Huy xuống đất. Hắn nghiến răng nghiến lợi, trong tay là một con dao mổ, hét: "Tiểu tử, ngươi ăn gan hùm mật gấu sao? Dám chọc vào chúng ta!"
Hắn vung dao tới, khoảng cách quá gần, tôi nhanh trí chọc ngón tay vào vết đạn tteen đùi hắn, Khổng Huy đau đớn hét lên, động tác chậm lại. Tôi với viên gạch dưới đất đập một cái vào đầu Khổng Huy, hắn lập tức bất tỉnh.
Tôi thở phào, tim đập thình thịch như đánh trống, vừa rồi thật quá nguy hiểm.
Trong lúc tôi đánh nhau với Khổng Huy, vô diện nô đã chạy tới chỗ đường ray, mắt thấy tàu hỏa sắp chạy tới, tiểu tử này liều mạng để giữ mạng, vươn người lao qua. Đúng lúc này một tiếng súng vang lên, vô diện nô với tay ôm sau lưng, thân hình khựng lại một nhịp, trong nháy mắt bị tàu hỏa đâm vào, máu thịt tứ tung.
Tôi kinh ngạc quay đầu nhìn, không phải Tiểu Đào nổ súng, nàng cũng đang kinh ngạc y như tôi. 20m phía sau Tiểu Đào là bóng Vương Nguyên Thạch, nòng súng trên tay còn đang bốc khói.
Thì ra Vương thúc thấy vô diện nô sắp chạy thoát, quyết định tức thì, bắn chết hắn. Ngoài trăm bước, một phát bắn trúng mục tiêu, Vương thúc quả là tài.
Vương Nguyên Thạch cất súng vào bao, móc bình rượu nhỏ ra, nhấp một ngụm. Tiểu Đào đi tới, bập còng vào tay Khổng Huy đang bất tỉnh, nói: "Thật không thể tin là đã phá được vụ án này."
Tôi hỏi Vương thúc: "Chân ông không bị sao à?"
Chân ông ta bị vô diện nô đâm chảy rất nhiều máu, nhưng thuốc mê trên người chưa hết tác dụng hoàn toàn nên không có cảm giác đau, máu đã thấm ướt chân.
"Không đau!" Vương thúc lắc đầu.
Tiểu Đào hít một hơi khí lạnh: "Mất máu nhiều sẽ chết đấy, ngồi xuống đừng cử động, tôi gọi 120."
Tiểu Đào gọi điện, chỉ lát sau xe cứu thương cùng xe cảnh sát ập tới, Khổng Huy bị giải đi. Hiện giờ Vương Đại Lý còn chưa rõ tung tích, Tiểu Đào mượn một xe cảnh sát, cùng tôi tức tốc chạy về trường.
Lúc này trời đã sáng, tôi với Tiểu Đào xông vào ký túc khiến đám bạn cùng phòng giật mình, lão đại trưởng phòng hỏi: "Tống Dương, Đại Lý không đi với ngươi à?"
Tôi nói: "Xảy ra một số chuyện, gần đây Đại Lý có hành động gì khác thường không?"
Lão đại đầu óc mơ hồ: "Há, ta nhớ ra rồi, hôm qua hắn nhận được một thông báo trúng thưởng, nói rút tiền về sẽ mời chúng ta ăn một bữa, quay về thì nói là tin giả."
Tôi hỏi: "Khi nào?"
Lão đại đáp: "Chiều tối qua, lúc ngươi ở thư viện ấy."
Rút tiền trong trường chỉ có một chỗ, đó là máy ATM, tôi và Tiểu Đào vội lập tức chạy tới đó. Phòng máy ATM bốn mặt là kính, không thể giấu người trong đó, tôi bõng phát hiện có một máy ATM dán thông báo 'Tạm ngưng sử dụng.'
Tôi gõ gõ vào cửa kính, Tiểu Đào chỉ vào camera trong góc phòng, nói: "Không thể, làm sao mà giấu người trong phòng máy ATM được."
Tôi chợt để ý bên ngoài có một miệng cống, hình như đã được nậy lên, liền nhanh chóng chỉ vào: "Mở cái đó ra thử xem."
Nắp cống làm bằng sắt, cả hai cố hết sức mới bẩy được lên, tôi vươn người nhìn vào bên trong, Tiểu Đào hỏi: "Có ai dưới đó không?"
Tôi nói: "Hình như không có!"
Tôi vịn cầu thang sắt trèo xuống, thì thấy dưới đáy là Vương Đại Lý bị trói hai tay hai chân, miệng nhét giẻ, ngồi trên vũng nước, y phục toàn thân rách rưới, trông thấy tôi thì ư ư muốn kêu.
Cởi trói cho hắn xong, Đại Lý nhào vào người tôi khóc lóc, an ủi một lúc mới bình tĩnh lại. Thì ra hôm qua hắn nhận được thông báo trúng thưởng, hớn hở ra cây ATM kiểm tra tài khoản, đột nhiên bị người khác bịt giẻ vào miệng, hôn mê bất tỉnh. Khi tỉnh lại thì đã thấy mình ngồi trong ống cống tối tăm, xung quanh đầy nước thải hôi thối, gián chuột bò cả lên người, hắn gần như gục ngã.
Vương Đại Lý bị trói một ngày trời, toàn thân vô lực, tôi phải cõng hắn trèo lên. Tiểu Đào trông thấy bộ dạng hắn thì không nhịn được cười, Vương Đại Lý u oán nói: "Tiểu Đào tỷ tỷ, tỷ có lương tâm không vậy, tôi thành ra thế này mà tỷ còn cười được."
Tôi hỏi: "Cơ thể ngươi thế nào, có phải đi bệnh viện không?"
Hắn chỉ đáp một chữ: "Đói!"
Tôi xua tay: "Đi, ăn một bữa."
Khoác áo của mình cho hắn, chúng tôi tới tiệm ăn lớn bên ngoài trường gọi đồ ăn. Vương Đại Lý đói đến phát điên, ăn như rồng cuốn, Tiểu Đào liếc đồng hồ: "Tôi về cục trước, hai người ăn xong về nghỉ ngơi đi."
Trước khi cáo biệt, tôi với Tiểu Đào không hẹn mà đồng thanh: "Đi đường cẩn thận!" Sau đó nhìn nhau cười.
Vương Đại Lý tò mò: "Đêm qua xảy ra chuyện gì, hai người làm sao vậy?"
Tôi cười: "Về phòng ta kể cho nghe."
Mấy ngày sau Tiểu Đào gọi điện báo cho tôi, họ tìm thấy trong nhà Khổng Huy một cái thẻ ngân hàng, trong tài khoản có rất nhiều tiền. Con số trong thẻ ngay cả tham quan nhìn vào cũng ham, đó là thù lao của tổ chức bí mật trả cho hắn.
Tôi suy nghĩ, nói: "Có điều tra được chi tiết không?"
Tiểu Đào đáp: "Có!"
Tôi nói: "Cho tôi danh sách ngày tháng của mỗi lần chuyển tiền, để kiểm tra đối chiếu với những vụ án lớn đã xảy ra."
Tiểu Đào la lên: "Sao tôi không nghĩ ra nhỉ, Tống Dương anh thông minh quá."
Đây là công việc cực kỳ mất thời gian, mấy ngày sau Tiểu Đào mới có được danh sách. Sau khi nghe Tiểu Đào nói, tôi vô cùng kinh sợ, gần mười năm có tổng cộng hơn hai mươi vụ án, hung thủ bị bắt đều là thế thân do Khổng Huy tạo ra.
Hung thủ thực sự trốn đi đâu không ai biết, tổ chức này quả là một tay che trời, dám hỗ trợ ngần ấy tội phạm trốn tránh pháp luật.
Hy vọng duy nhất là hỏi từ Khổng Huy một ít tin tức, theo tôi suy đoán thì Khổng Huy cũng là một thành phần vòng ngoài của tổ chức này, gần đây hắn nhận được lệnh, tổ chức muốn tìm một phương pháp khiến một người biến mất trên thế gian. Khổng Huy liền nghĩ tới việc biến người thành heo, vật thí nghiệm đầu tiên chính là cô gái mà hắn thích hồi còn đi học, người mà sau khi trưởng thành vẫn coi thường hắn - Từ Tiểu Huệ, qua đó cũng phát tiết nỗi hận trong lòng.
Hôm sau Tiểu Đào bảo tôi tới cục một chuyến, Khổng Huy không chịu khai bất cứ điều gì.
Chúng tôi vào phòng thẩm vấn, sau mấy ngày ngồi trại, hắn có vẻ uể oải, tóc rối vù hai mắt thâm quầng. Tôi hỏi mấy vấn đề hắn đều nói không biết, nét mặt cũng không hề có biểu hiện nói dối.
Đột nhiên tôi có một suy đoán đáng sợ, liền bảo người cho tôi kiểm tra vết thương trên đùi hắn. Nhưng vết thương này rõ ràng là cố ý tạo ra, bởi lúc trước tôi chọc ngón tay vào, vết thương không thể nhỏ như vậy được.
Tôi lạnh sống lưng, hỏi: "Ngươi là ai?"
Hắn đáp: "Ta là Khổng Huy!"
"Không, ngươi không phải Khổng Huy, ngươi chỉ là thế thân, đánh tráo lúc nào? Khổng Huy thật hiện giờ đang ở đâu?" Tôi hét.
Hắn toét miệng cười một tiếng, từ từ nói: "Làm sao ta biết được, ta chỉ là một con tốt thí."