Chương 639: Rút đao đẩy lui quần địch
Thấy cảnh như vậy, trong lòng tôi nhói lên, nhưng chẳng thể làm được gì!
Tống Tinh Thần vung đao chém đứt sợi xích trên cái huyết tích tử, thân pháp như quỷ ảnh tiến tới, xuất kỳ bất ý giết chết một tên. Nhưng hắn đã là cung hết lực, huyết tích tử từ bốn phương tám hướng lập tức bay tới, bao vây lại.
Cùng lúc đó, một cái huyết tích tử hướng đầu tôi mà chụp đến, tôi thầm nhủ, lần này e là đã tận số.
"Tất cả dừng tay!"
Một giọng nói đột nhiên quát lên, tôi hướng về phía đó nhìn, chỉ thấy Đao Thần một tay túm chặt cổ Lý Quốc Thái, tay kia kề dao vào cằm hắn, không một ai biết Đao Thần chui ra từ đâu.
"Dừng lại!" Lần này đến lượt Lý Quốc Thái kêu lên, huyết tích tử bay đầy trời lập tức bị thu hồi. Tôi vội chạy đến bên Tinh Thần, hắn quỳ một chân dưới đất, cái huyết tích tử ăn sâu vào cổ tay, máu chảy tràn ra.
Thứ này càng kéo thì càng găm chặt, tôi chẳng có cách nào. Tống Tinh Thần nghiến răng điểm một cái vào bả vai mình, phong bế huyệt đạo, máu lập tức bớt chảy.
Lúc này thì toàn bộ sự chú ý của đám sát thủ đang tập trung vào Lý Quốc Thái và Đao Thần. Đao Thần sức lực rất lớn, lôi Lý Quốc Thái như lôi một con gà, từ từ lui về phía sau, đám sát thủ tụ lại thành hình bán nguyệt đi về phía chủ nhân.
Lý Quốc Thái cười lạnh: "Ngươi mà dám giết ta, thủ hạ của ta lập tức sẽ giết chết toàn bộ các ngươi, một người cũng đừng hòng sống sót! Tên phản đồ này, cho dù thủ đoạn của ngươi thông thiên, cũng không có khả năng đối phó một lúc cả đội huyết tích tử."
"Ngươi nói đúng!" Đao Thần nói: "Cho nên ngươi phải ra lệnh cho chúng rút lui."
"Đừng mơ tưởng!"
Đao Thần đột nhiên cắm con dao vào thắt lưng, tay phải bóp mạnh mồm Lý Quốc Thái, tay trái thật nhanh chụp một thứ gì đó vào miệng hắn. Lý Quốc Thái không chịu nuốt, Đao Thần huých mạnh đầu gối vào lưng, giật ngửa đầu ra sau, Lý Quốc Thái há miệng a một tiếng, thứ kia liền chui tọt xuống cổ họng.
Mặt Lý Quốc Thái trắng bệch, nói: "Ngươi...ngươi bắt ta nuốt cái gì vậy?"
"Thực cốt đoạn cân tán, nó không lấy mạng của ngươi, nhưng trong vòng 1 tiếng, nó sẽ khiến xương cốt ngươi yếu đi, biến thành một phế nhân. Chủ của ngươi, Cảnh Vương Gia liệu sẽ nuôi một phế nhân sao?" Đao Thần cười gằn.
"Thuốc giải...cho ta thuốc giải!" Lý Quốc Thái hoảng hốt.
Đao Thần một cước đá văng Lý Quốc Thái ra. Thấy chủ nhân được phóng thích, đám sát thủ lập tức giơ huyết tích tử lên, chờ lệnh.
Đao Thần ung dung nói: "Dẫn người của ngươi theo ta, ta sẽ cho ngươi thuốc giải."
Lý Quốc Thái cười lạnh: "Ta có một phương án tốt hơn. Bắt hắn lại, tra tấn hành hạ, ta không tin không cạy miệng được hắn!"
Đao Thần hừ một tiếng, có vẻ đã sớm tính đến chuyện này. Hắn vén cái mặt nạ lên, vội bỏ một viên thuốc vào miệng, Lý Quốc Thái khó hiểu hỏi: "Ngươi nuốt cái gì?"
"Thuốc độc, thời gian phát tác là một tiếng đồng hồ. Nếu ngươi tự tin có thể cạy miệng ta trong 1 tiếng thì cứ tự nhiên!"
"Ngươi...ngươi đúng là một tên điên!" Lý Quốc Thái khiếp sợ nói.
Đao Thần cười lớn, xoay người bước ra bên ngoài. Đám sát thủ nhìn theo bóng lưng của hắn, chẳng ai dám hành động thiếu suy nghĩ. Lý Quốc Thái nghiến ra ra dấu, cũng nói với tôi: "Tống Dương, coi như ngươi mạng lớn. Lần sau gặp lại, nhất định ta sẽ lấy đầu ngươi! Chúng ta đi!"
Đám người rời đi, tất cả những chuyện vừa rồi đều xảy ra trong bóng tối, bọn Tiểu Đào chỉ nghe thấy âm thanh chứ không nhìn thấy gì. Tiểu Đào lo lắng hỏi: "Tống Dương, anh ở đâu?"
"Chờ lát anh ra bật đèn."
"Khỏi cần, mọi người bật đèn flash điện thoại lên đi." Tiểu Đào ra lệnh, một vùng ánh sáng trắng bật lên, miễn cưỡng cung cấp tầm nhìn. Khi thấy vết thương của Tinh Thần, Tiểu Đào và Băng Tâm đều kinh sợ. Vừa rồi kiểm tra huyết tích tử, tôi phát hiện trên đỉnh mũ có một cái cơ quan, nhưng không dám tùy tiện thử, dù sao tay Tống Tinh Thần còn ở trong đó, ngộ nhỡ lưỡi dao siết lại thì xong.
Tinh Thần nói: "Không sao, cứ ấn đi!"
Tôi hít sâu một hơi, ấn nút cơ quan, chỉ nghe rắc rắc miệng cái mũ tự động mở ra, các lưỡi dao thu lại, rút khỏi cánh tay Tinh Thần, hắn đau đến tái mặt.
"Muội có băng gạc vô trùng đây." Băng Tâm lấy ra một túi nylon.
"Mau băng bó!" Vừa nói tôi vừa cởi áo ngoài, dùng răng xé một ít vải.
Tống Tinh Thần từ nhỏ tập võ, cảnh giác nhạy bén hơn người, trong khoảnh khắc huyết tích tử chụp xuống, hắn đã giơ tay cản lại, hơn nữa còn lựa cho cổ tay tránh lưỡi dao, nếu không sợ rằng bàn tay đã khó giữ.
Băng bó xong cho Tinh Thần, hắn lí nhí nói câu cảm ơn, Tiểu Đào nói: "Đao Thần dẫn dụ chúng ra ngoài, liệu hắn có gặp nguy hiểm không, có cần viện trợ? ...mặc dù người này cũng coi là kẻ xấu, nhưng em không muốn nợ hắn ân tình."
Tống Tinh Thần nói: "Không cần, bàn về cơ trí, kinh nghiệm, tiền bối đều vượt xa Lý Quốc Thái, sẽ không dễ dàng bị hại đâu."
Băng Tâm hỏi: "Ơ, đại ca, sao đại ca phải gọi lão là tiền bối?"
Tôi ngắt lời con bé: "Giờ không phải lúc tán gẫu, đã mất quá nhiều thời gian rồi, chúng ta mau đi cứu cô bé kia!"
Chúng tôi hỏa tốc rời khỏi xưởng đồ hộp, lái xe tới Tòa nhà Hoa Đỉnh, Tiểu Đào gọi cho Vương thúc hỏi: "Lão Vương, cứu được người chưa?"
"Còn đang..."
"Cái gì gọi là còn đang..."
Bên kia có tiếng đánh nhau vang lên, điện thoại không có ai đáp, Tiểu Đào đạp mạnh chân ga, các xe cảnh sát cũng theo sát nút. Chúng tôi vượt qua rất nhiều đèn đỏ, cuối cùng cũng tới được tòa nhà đang xây dựng dở dang kia.
"Mau mau, nhanh! Có tình huống đột xuất!" Tiểu Đào lớn tiếng kêu.
Đám cảnh sát theo chúng tôi xông vào, chỉ thấy rất nhiều người ngã trên cầu thang. Đang kinh ngạc thì một người kêu thảm ngã xuống, rắc một tiếng gãy cổ.
Tiểu Đào bắn chỉ thiên mấy viên, cảnh báo cảnh sát tới sau đó dẫn mọi người chạy lên lầu. Lên tới lầu ba, một mảnh đất trống, chỉ thấy Vương thúc và Lý Tấn Phong đứng dựa lưng vào nhau, đang cùng chiến đấu với một đám côn đồ. Cả hai đều rất giỏi võ, đám côn đồ bị đánh ngã nằm la liệt khắp nơi.
Tiểu Đào quát: "Đứng im, không được cử động. Cảnh sát đây!"
Đám côn đồ nghe cảnh sát thì sợ hãi ôm đầu đứng im, không dám động, Lý Tấn Phong lo lắng nói: "Các lầu dưới đã tìm hết, không thấy con ta, các người mau hỗ trợ tìm đi."
Tiểu Đào vung tay: "Mau tìm, thời gian không còn nhiều!"
Trước mắt chỉ còn 45 phút, cô bé bị tiêm thuốc độc ngấm chậm, để giải độc thì chúng tôi chỉ còn dư lại mấy phút. Tôi kêu Băng Tâm mau gọi xe cứu thương, nói rõ tình hình, bảo nhân viên y tế mang theo huyết thanh giải độc đa dạng.
Các nhân viên cảnh sát chia ra bốn phía tìm, nhớ đoạn thu âm, nơi con gái Lý Tấn Phong bị nhốt có tiếng chim bồ câu, chim bồ câu thích nơi sạch sẽ, rất ít khi hoạt động ở khu nhiều bụi bặm. Hơn nữa đường bay của chúng luôn cố định, nếu không vì nguyên nhân đặc biệt thì sẽ không thay đổi. Tôi đứng trên lầu nhìn ra bốn phía, cao ốc xung quanh quả thật quá nhiều, khiến tâm tôi trùng xuống.