Chương 640: Giải cứu
Băng Tâm hỏi: "Tống Dương ca ca, huynh đang nhìn gì vậy?"
Tôi giải thích: "Có nhớ trong đoạn thu âm có tiếng chim bồ câu không? Ta đang tìm xem nơi nào có chim bồ câu."
"Hic, nhưng giờ là ban đêm, lấy đâu ra chim bồ câu...nếu có thể tìm được camera theo dõi thì tốt."
"Camera thì cũng không hướng lên trên trời..." Tôi ngừng một chút, bỗng nghĩ ra một ý tuyệt hay, lập tức gọi điện cho Lão Yêu, bảo hắn search những hình ảnh về khu phố này, càng nhiều càng tốt.
Lát sau, những bản đồ chụp từ vệ tinh được gửi tới, tôi phóng to lên nhìn, trong một bức ảnh, có bầy chim bồ câu bay vòng quanh một tòa nhà. Tôi cẩn thận xác định vật tham chiếu để định vị chính xác tòa nhà kia.
"Tất cả dừng tay, đi cùng tôi sang tòa nhà kia!" Tôi lớn tiếng: "Không kịp giải thích!"
Lý Tấn Phong, Vương Nguyên Thạch cùng vài cảnh sát lập tức đi theo tôi, Lý Tấn Phong như phát điên, chạy phía trước, rất nhanh đã bỏ chúng tôi lại đằng sau.
Đó là một tòa cao ốc, nhưng phần lớn các tầng đã không còn cho thuê, chúng tôi đi thang máy lên tầng 18, khi đi qua một tầng, chợt nghe tiếng khóc của Lý Tấn Phong.
Vương Nguyên Thạch sốt ruột không biết làm sao, ấn nút 14, thang máy đi lên tầng 18 rồi mới quay xuống. Cửa vừa mở, chúng tôi lao ra ngoài, chỉ thấy Lý Tấn Phong đang ôm một cô bé mà khóc, giữa phòng treo một sợi dây.
Tâm lý tôi hơi trùng xuống, nghĩ rằng đã tới trễ, thì bất ngờ cô bé kia đưa tay lên vuốt má Lý Tấn Phong, nói khó nhọc: "Cha, con xin lỗi, con đảm bảo lần sau sẽ không chạy loạn nữa."
Thì ra đó là những giọt nước mắt vui mừng, hiện trường bộc phát một trận hoan hô, không ít cảnh sát cũng lén lau nước mắt cảm động.
Bên dưới có tiếng xe cứu thương, Tiểu Đào gọi điện cho tôi hỏi: "Tìm được chưa?"
Tôi mừng rỡ nói: "Tìm được rồi, còn sống. Bảo nhân viên y tế lập tức chuẩn bị giải độc."
"Tốt quá rồi. Toàn bộ y bác sĩ đã chuẩn bị sẵn sàng!"
Tôi chuyển lời cho Lý Tấn Phong, ông ta gật đầu rồi bế con gái đi xuống lầu. Tất cả đã được thả lỏng tâm trạng, châm thuốc cho nhau, Băng Tâm nhíu mày: "Sao ai cũng giống cha muội vậy, lúc tức giận hút thuốc, lúc vui mừng cũng hút thuốc, đúng là quỷ thuốc lá!"
Tôi nói: "Ngại ngùng rồi, ở đây khả năng có manh mối, phiền các vị lên sân thượng hút thuốc."
Nghe vậy các cảnh sát rối rít dập thuốc, tôi hỏi Vương thúc lúc nãy xảy ra chuyện gì? Ông ta nói với tôi, lúc nhận được điện thoại, mình và Lý Tấn Phong chạy tới đây, tìm khắp nơi chẳng thấy Tiểu Văn đâu. Lúc đi xuống thì phát hiện một đám côn đồ đang giao dịch ma túy, vì vậy hai bên đánh nhau, sau đó thì chúng tôi đến.
Thợ Đồng Hồ quả quá thâm độc, hắn cố tình không cho bọn tôi địa chỉ chính xác.
"Tống Dương ca ca, huynh xem!" Băng Tâm gọi.
Theo tiếng gọi, tôi quay đầu lại, chỉ thấy trên tường dùng mực đỏ viết một con số 108 còn rất mới. Tôi đến gần, mực là thứ rất quen thuộc - máu! Từ mức độ đông đặc cho thấy đây là tin tức mà Thợ Đồng Hồ vừa mới để lại.
Tôi nhớ lần trước con số xuất hiện ở hiện trường là 34, hai số này rốt cuộc biểu hiện cho cái gì? Tôi bảo Băng Tâm lấy mẫu máu về xét nghiệm.
Tiếp đó tìm xung quanh một chút, theo tôi nghĩ thì Thợ Đồng Hồ nhất định chưa kết thúc bài trắc nghiệm ở đây. Hắn sẽ giống như lần trước, để lại manh mối ở hiện trường, nhưng lại chẳng có gì, tìm hai ba lần cũng không có gì khả nghi.
Tôi thất vọng nói: "Rút lui đi!"
Mấy ngày nay các cảnh sát và chúng tôi đều hết sức mệt mỏi, có điều rất đáng giá. Trên đường về, Lý Tấn Phong gọi điện tới từ bệnh viện, một người đàn ông kiên cường khóc như đứa trẻ, nói con gái mình đã qua cơn nguy kịch.
Tiểu Đào đề nghị về sẽ đi ăn đêm, nàng và Băng Tâm chưa ăn uống gì. Nói mới nhớ, cũng 12 tiếng đồng hồ rồi tôi chưa có gì vào bụng, cũng chẳng cảm thấy đói.
Đoàn người trở lại thị cục, ai ngờ nghênh đón chúng tôi là một người không ai nghĩ tới - thư ký của thị trưởng. Hắn hét: "Tôi chờ các người lâu rồi, chuyện này các người phải chịu toàn bộ trách nhiệm!"
Tôi đã đoán được có chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn hỏi theo bản năng: "Làm sao?"
"Làm sao à?" Hắn cao giọng: "Tôi phải kiện cảnh sát các người không làm tròn bổn phận, hại chết con gái thị trưởng!"
Hắn lao sang bên cạnh, một đám đàn ông đang hộ tống một cái cáng, trên đó có một cô bé gầy yếu, môi miệng tím bầm, sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên là chết vì độc.
Không ít người đeo kính, đoán chừng đều là nhân viên nhà nước, được thư ký gọi tới cứu người.
Tay thư ký náo loạn không thôi, Tiểu Đào nói: "Anh thái độ gì vậy, chúng tôi chẳng biết có chuyện gì xảy ra, nói rõ một chút xem nào."
Thư ký hung hăng nghiến răng, nói cho chúng tôi đầu đuôi sự việc. Thì ra sau khi giật quả bóng, hắn lập tức gọi một nhóm công chức đi cứu người. Nhưng thật không ngờ tới đó lại chẳng tìm thấy con gái thị trưởng.
Bọn họ sốt ruột như kiến bò miệng chảo, thư ký liền gọi báo cảnh sát, nhưng chẳng có ai tới. Đúng lúc đó thì họ nghe có tiếng kêu cứu trên tòa cao ốc bên cạnh. Mọi người vội vàng chạy sang, phát hiện con gái thị trưởng đang ở đó. Nhưng mà lúc đó cô bé đã không còn cứu được nữa, tiếng kêu cứu chỉ là hồi quang phản chiếu, đưa tới bệnh viện thì tắt thở.
Thư ký hét lên: "Tôi hỏi các người, tại sao lúc đó cảnh sát không đến?"
Thực ra nguyên nhân rất đơn giản, thị cục lúc đó gần như chẳng còn ai, hắn nghĩ cảnh sát là thiên binh thiên tướng, chỉ cần một cú điện thoại sẽ tới ngay, có điều tôi và Tiểu Đào chẳng hơi đâu giải thích cái vấn đề ngu xuẩn này cho hắn.
Tiểu Đào quát lên: "Tất cả những việc này đều là kết quả do chủ ý của anh gây ra. Là anh hại chết cô bé, giờ sợ trách nhiệm nên diễn khổ diễn sở ở đây?" Sau đó giơ tay đẩy hắn một cái.
Thư ký gào lên: "Cảnh sát đánh người! Cảnh sát đánh người rồi!"
Giờ đang là 23h, xung quanh căn bản chẳng có ai vây xem, thư ký gào mấy câu, tự biết không thú vị, liền ngậm mồm.
Nhìn thi thể cô bé nằm đó, lòng tôi nhói lên, vốn dĩ chúng tôi đã có thể đồng thời cứu cả hai, lại vì tên xuẩn ngốc này mà hại chết một thiếu nữ như đóa hoa.
Thứ mà kẻ tiểu nhân rành nhất là đẩy trách nhiệm và cắn trả, tôi không muốn tốn miệng lưỡi với hắn, lườm một cái rồi đi vào trong. Những người khác cũng làm theo, khinh bỉ liếc hắn một cái, lặng lẽ đi vào.
Thư ký làm ầm lên phía sau: "Các người, đám cảnh sát không có trách nhiệm, ta phải báo cáo với thị trưởng, ta phải dùng pháp luật khởi tố các người!"
Vừa nghe tới pháp luật, mấy cảnh sát có vẻ lúng túng, xin chỉ thị: "Hoàng cảnh quan, có cần phải nói rõ chuyện này không? Ra tòa cũng không phải là chuyện đùa."
"Không cần tốn miệng lưỡi với loại người đó, hắn chỉ muốn nghe những lời nói có lợi cho mình. Yên tâm đi, tôi sẽ không để ai phải chịu oan ức đâu."
Tiểu Đào chỉ vào mình: "Chuyện này, cứ để tôi!"