Chương 695: Bắt độc nhãn long
Phủ ga trải giường lên cái xác, tôi nói với cảnh sát đường sắt: "Đi, chúng ta kiểm tra hành lý của nạn nhân."
Quay về toa xe của mình, Mao Cương không biết từ lúc nào đã biết được tin tức về vụ án thứ 2, thấy chúng tôi tới thì lải nhải luôn mồm: "Tống thần thám, bắt được hung thủ chưa? Ai da quá dọa người rồi, chưa đến 1h xảy ra hai án mạng, sao giờ ngồi tàu lại mất an toàn như vậy."
Lời nói này khiến các hành khách khác bàn tán xôn xao, Mao Cương nghiễm nhiên trở thành người phát ngôn của họ, cứ truy hỏi tôi về vụ án.
Tôi nói: "Cái này không tiện tiết lộ, chờ xong việc tôi khắc sẽ thông báo...hành lý của ông già kia đâu?"
Mao Cương chỉ cho tôi, cảnh sát lấy xuống, mở ra nhìn một chút. Trong va li chỉ có quần áo và mấy chai thuốc, nhưng nhãn đã bị xé, vặn nắp ngửi thử cũng không biết là thuốc gì.
Nhìn xung quanh, tôi phát hiện một hộp gà quay và một chai Nhị Oa Đầu. Hộp gà đã được bóc, nhưng túi đựng thì chưa, tôi hỏi cái này của ai, một hành khách bên cạnh nói là của nạn nhân mua.
Cầm túi gà quay lên quan sát, sau đó tôi đến chỗ thùng rác toa tàu, định lật lên thì cảnh sát đường sắt chạy tới làm giúp.
Trong thùng rác tìm được một ly nước giữ nhiệt, tôi hỏi Mao Cương nãy giờ cứ theo sau: "Cái ly này là của ông ta?"
Mao Cương suy nghĩ một chút, trả lời: "Đúng, tôi thấy ông ta cầm cái này uống nước, sao còn tốt thế lại vứt bỏ?"
Tôi vặn nắp cái ly ra, tìm được mấy tờ giấy bên trong, là nhãn chai thuốc. Nhìn lướt qua, đây là một loại thuốc kháng ung thư thường gặp, hình như tôi đã biết.
Mao Cương cười hì hì: "Có phải Tống thần thám phát hiện manh mối gì không? Nói cho chúng tôi nghe cao kiến đi."
Tôi lạnh lùng lườm anh ta: "Anh đi ra ngoài, tôi có chuyện muốn hỏi riêng anh!"
Mao Cương sợ tái xanh mặt, la lên: "Không phải chứ, cậu đang nghi ngờ tôi? Tôi có thể thề với trời, ông ấy chết không liên quan gì đến tôi."
Tôi giải thích: "Tôi không nói là anh có liên quan, chỉ là có vấn đề muốn hỏi."
Lúc dẫn anh ta xuống tàu, Mao Cương cao giọng nói với toàn bộ hành khách trong toa: "Tôi chỉ là đi xuống phối hợp điều tra với Tống thần thám, sẽ trở lại ngay!" Trong đầu tôi nghĩ người này đúng là có vấn đề về thần kinh.
Xuống dưới, tôi gọi về đồn công an quản lý hộ tịch của ông già, nói rõ thân phận rồi nhờ họ điều tra giúp một người.
Cúp máy, tôi hỏi Mao Cương: "Lúc nãy ở trên toa, anh nói gì về "sự tích huy hoàng" của tôi?"
Mao Cương gãi đầu: "Chuyện này không phạm pháp chứ?"
"Tôi chỉ là hỏi một chút, anh hãy thuật lại rõ ràng." Tôi nhìn anh ta nghiêm nghị.
Mao Cương thuật lại một lượt, trong câu chuyện phóng đại của anh ta, tôi là Địch Công đương thời, là Tống Từ tái thế, nghe mà tê cả da đầu. Dĩ nhiên đây là tự do ngôn luận, việc tôi khó chịu là việc cá nhân, nhưng không có quyền bắt anh ta phải nói thế nào.
Hỏi chuyện này là bởi vì có thể nó liên quan tới vụ án, tôi lại hỏi: "Nạn nhân từng nói chuyện với anh không?"
Mao Cương suy nghĩ một chút, nói: "Có nói một câu, lúc tôi nói chuyện này, ông ta hỏi: Vị tiểu thần thám này không cần giải phẫu ư? Tôi trả lời rằng đúng vậy, cậu chưa bao giờ giải phẫu, chỉ dùng mắt phá án."
Tôi gật đầu: "Được rồi, cám ơn anh!"
"Vậy tôi quay về trước." Mao Cương như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.
Giữ anh ta lại thì tôi không muốn anh ta biết được nội tình vụ án, sau này sẽ bô bô cái mồm. Nhưng thả anh ta về, lại sợ anh ta nói bậy, liền vỗ vai: "Tôi tiết lộ cho anh một chuyện, phạm nhân hiện giờ đang ở trên tàu, rất có thể là một trong những 'thính giả' của anh. Quay về chớ nên nói gì, vạn nhất hắn biết mình bị nghi ngờ, liều mạng cá chết lưới rách, xảy ra án mạng thì anh sẽ là người chịu liên đới!"
Mao Cương sợ đến tái mào: "Không nói không nói, tôi cái gì cũng không nói."
"Đi đi, cám ơn đã hợp tác." Tôi cố ý nói lớn tiếng.
Nhìn bóng lưng anh ta, trong lòng thầm nghĩ, càng ngày mình càng tệ. Mao Cương vừa rời đi thì Tiểu Đào gọi điện, ngữ khí gấp gáp: "Tống Dương, bên toa số 6 nghi phạm đang bỏ chạy, mau chặn lại."
Tôi nói một tiếng với cảnh sát đường sắt, lập tức chạy về hướng toa số 6, thấy xa xa một bác gái đang liều mạng chạy trốn, tóc giả rơi xuống, không phải độc nhãn long thì còn ai vào đây? Tôi suýt bật cười, kỹ thuật ngụy trang cũng thật cao.
Tống Tinh Thần nhặt một viên sỏi ném đi, độc nhãn long ngã nhào ra đất, xem ra cũng chẳng cần chúng tôi hỗ trợ.
Hai tốp người vây lại, Tiểu Đào chạy đến đỏ cả mặt, đá tên chột một cú, mắng to: "Chạy! Chạy nữa đi! Chạy thì tội tăng thêm một bậc!"
Tên chột mặc đồ phụ nữ quỳ xuống cầu xin: "Chính quyền, việc người chết thật sự không liên quan tới tôi!"
"Vậy ngươi chạy cái gì?" Tiểu Đào hỏi.
"Tôi...tôi..." hắn quanh co.
Tôi tiếp lời: "Người chết không liên quan tới ngươi mà là vận chuyển ma túy đúng không?"
"Cái gì mà vận chuyển ma túy, tôi chỉ là người có sở thích biến thái, thích mặc đồ phụ nữ, vậy không phạm pháp chứ?" Độc nhãn long đáp.
Tôi cười, cách thức chối tội thật là cao siêu.
Có điều hiện giờ hắn có nói gì cũng vô ích, tôi gọi điện cho Băng Tâm tới, sau đó dẫn tên chột tới chỗ cái xác. Vừa trông thấy thi thể, hắn sợ run lẩy bẩy nói: "Người chết là ai vậy?"
"Ngươi không quen?" Tôi lật cái ga trải giường, lộ ra mặt ông già, tên chột khẽ rùng mình, căng thẳng nói: "Tôi chưa từng gặp ông ta."
Rõ ràng là nói láo, tôi lấy con dao ban nãy ra chất vấn: "Cái này thì sao?"
Tên chột càng hốt hoảng: "Sao nó lại ở đây....không không phải, nó không phải dao của tôi, dao của tôi vẫn còn ở chỗ ngồi."
"Chỗ ngồi nào, đưa vé tàu ra đây xem một chút!" Tôi nói nhanh.
Tiểu Đào tiến tới lục túi hắn, lấy ví ra, phát hiện hắn có một cmnd giả cùng ba vé tàu. Cả ba vé đều là tên hắn, đúng là thỏ khôn có ba hang.
Điện thoại của tên chột thì lại ngoài ý muốn mà vô cùng sạch sẽ, bên trong không có bất cứ số liên lạc nào. Thẻ nhớ cũng trống không, có lẽ là nghe phong thanh không đúng, đã sớm xử lý. Có điều dù thế nào thì sau đó cũng có thể khôi phục bằng biện pháp kỹ thuật, không sợ không có chứng cứ.
Lúc này Băng Tâm chạy tới kinh ngạc hỏi: "Đây là nghi phạm sao?"
"Lấy vân tay!" Tôi ra lệnh.
Băng Tâm liền lấy vân tay hai ngón cái của tên chột, hắn thề thốt: "Tôi có thể thề với trời, vụ án này không liên quan tới tôi. Con dao này chắc chắn không có vân tay của tôi..."
"Vân tay hoàn toang trùng khớp!" Rất nhanh thì Băng Tâm đã có kết quả.
Độc nhãn long kinh hãi, quỳ thụp xuống: "Chính quyền, đây là có người hãm hại tôi! Tôi thật sự không giết người, cầu xin các người làm chủ cho tôi!"
Vừa nói hắn vừa nhào tới ôm lấy gấu quần tôi. Tiểu Đào quát: "Đàng hoàng một chút!"
Độc nhãn long nằm ra đất khóc ròng: "Chuyện khác tôi đều có thể nhận, duy chỉ có giết người thì không. Tôi thật không có giết người."
"Bằng chứng như núi, còn giảo biện?" Tiểu Đào cả giận.
Trên hung khí có ADN nạn nhân cùng vân tay của nghi phạm, chứng cứ này đưa lên tòa án thì là chứng cứ 100%, nhưng khả năng vụ án này có ẩn tình khác. Tôi tạm thời chưa tính vạch trần, cứ rung cây dọa khỉ cạy miệng hắn đã.
Bèn nói: "Vậy người khai báo chuyện khác trước, khai báo cho đàng hoàng. Việc này sẽ quyết định án của ngươi là ngồi tù hay tử hình!"
Độc nhãn long lệ chảy ròng ròng, khấu đầu: "Tôi khai! Tôi khai!"