Bá Chủ Mạt Thế (Dịch)

Chương 5: Cầu thang đáng sợ

"Bụp! "

Nghe rõ tiếng trứng vỡ, mặt của tên mập đỏ như gấc, sự đau đớn mãnh liệt này là không tưởng tưởng nổi, bàn tay béo đang bám chặt lấy cổ tay Tần Tiểu Vũ không tự chủ được buông lỏng ra. Tên mập khụy gối quỳ xuống đất, rồi ngất đi mà không kịp kêu một tiếng.

"Chạy tiếp!" Tần Vũ nhìn cũng không thèm nhìn lại tên mập, kéo Tần Tiểu Vũ tiếp tục chạy.

Sau đó không lâu, chỗ tên mập ngất đi phát ra tiếng kêu la thảm thiết, Tần Tiểu Vũ quay đầu nhìn lại tên mập kia bị ba con thây ma nhào vào, trên mặt đất ba con thây ma như cùng nhau hưởng thụ bữa ăn ngon béo ngậy, Tiểu Vũ nhìn kỹ hơn, thỉnh thoảng còn thấy ba thây ma xé từng miếng thịt đỏ máu của tên mập, sau đó chúng đưa lên miệng chậm rãi nhai nuốt.

Kỳ thực đến thời điểm tận thế hiện tại, dù là ai trong cơ thể, nhiều hoặc ít đều sẽ có vi-rút tồn tại, mà thây ma thích ăn thịt người ngoại trừ bản năng đói khát khiến chúng điên cuồng cắn nuốt tất cả sinh vật sống xung quanh, còn bởi vì chúng muốn chiếm đoạt lượng vi-rút trong cơ thể người, sau đó hấp thụ để bản thân trở nên mạnh mẽ hơn.

Tại trăm năm sau tận thế có rất nhiều thây ma, thú biến dị có chỉ số thông minh như con người, thây ma tiến hóa coi những người tiến hóa cường đại như vật săn giết ưa thích, sau khi ăn thịt họ, bọn chúng lại càng tiến hóa trở thành cá thể mạnh mẽ hơn trong tận thế.

Chứng kiến xác tên mập như đống bầy nhầy Tần Tiểu Vũ vội vàng quay đầu không dám nhìn nhiều, cho dù đã chạy một quãng xa, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nếu như vừa mới rồi không phải Tần Vũ đạp tên mập, rất có khả năng Tiểu Vũ cũng sẽ bỏ mạng như vậy.

Nhớ tới cú đạp của Tần Vũ , cùng với tiếng vỡ trứng của tên mập, cho dù Tần Tiểu Vũ là một cô gái cũng không khỏi vì gã mà cảm thấy đau đớn, Tiểu Vũ không cho rằng Tần Vũ làm vậy là không đúng, với Tiểu Vũ cho dù là ai dám đe dọa đến tính mạng của hai anh em bọn họ, chắc chắn là người xấu, Tần Vũ có làm gì mục đích cũng chỉ để bảo vệ cô.

"Phù... phù..." rốt cuộc cũng chạy đến cổng sắt của khu nhà, hai anh em đều thở phào nhẹ nhõm, Tần Tiểu Vũ mệt thở hồng hộc, hơn mười phút, chạy hết sức không dừng lại như là một người bình thường rèn luyện cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi, chưa nói đến Tiểu Vũ chỉ là một nữ sinh chân yếu tay mềm.

Toàn thân Tần Vũ đầy mồ hôi, quần áo ướt sũng, anh phải cảm thán thân thể này là quá yếu ớt, phải mau chóng trở nên mạnh mẽ, tuy nhiên bây giờ mưa máu vẫn rơi, thây ma ở trong mưa máu như xài thuốc kích thích, rất khó đối phó, cho nên đợi mưa tạnh hẳn, anh sẽ xem xét săn giết thây ma và trở nên mạnh mẽ, hiện tại anh nên tận dụng thời gian chuẩn bị thêm.

Mở ra cánh cổng sắt, hai người đi vào rồi đem chốt khóa kỹ lại, tiến đến cầu thang, nhà bọn họ ở tầng ba, chỉ là khu nhà bọn họ đủ tiền ở chắc chắn không có thang máy, cho nên chỉ có thể đi cầu thang bộ.

Khi đến đoạn cầu thang giữa tầng hai và tầng ba, Tần Vũ chợt nghe một loạt tiếng bước chân, tiếng bước chân dội đến dồn dập, gấp gáp, giống như là... dã thú phát hiện con mồi.

Tần Vũ sắc mặt hơi đổi, một bóng đen chợt đánh tới, nơi này là cầu thang bộ, hơn nữa cầu thang này so với cầu thang bộ bình thường khác thì chật hẹp hơn nhiều, Tần Vũ không có chỗ để né tránh, muốn lui lại cũng không được, bởi vì ở phía sau anh chính là Tần Tiểu Vũ!

Rất nhanh, Tần Vũ cầm chặt gậy sắt đâm ra, mũi nhọn đâm vào bụng dưới bóng đen kia, nhưng dường như là nó không bị tổn thương chút nào vẫn dấn tới người Tần Vũ.

Đây là một thây ma từ một lão nhân sáu, bảy mươi tuổi, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn mọc thêm đầy mụn nhọt, Tần Vũ nhận ra nó, thây ma này trước khi biến đổi chính người hàng xóm sát vách nhà anh.

Ông lão gầy đét như que củi biến thành thây ma với sức mạnh lớn đến đáng sợ, Tần Vũ mà bị nó ôm lấy chắc chắn là không thoát ra được.

"Anh, cẩn thận!" Tần Tiểu Vũ kêu lên sợ hãi, Tiểu Vũ muốn tới trợ giúp, nhưng hành lang quá chật, Tiểu Vũ chỉ có thể lo lắng đứng nhìn.

Lão nhân biến thành thây ma thì sức lực khỏe hơn Tần Vũ, đầu nó đưa ra trước hơi lắc sang hai bên đồng thời miệng há rộng khoe hàm răng sắc nhọn, bất chợt nó ngoạm thẳng mặt anh.

"Hàm răng xấu xí ... bộ dạng ghê tớm dám dí gần mặt tao." năm ngón tay trái của Tần Vũ nhanh chóng bóp nghẹt cổ thây ma, cùng lúc tay phải anh dùng lực đẩy trán của nó ra, ngăn không cho nó cắn trúng, Tần Vũ hiện tại chỉ là người bình thường mà thôi, muốn cùng thây ma so sức lực hoàn toàn là không thực tế.

"Liều mạng thôi!" thây ma gầy gò lại đưa cái miệng đầy mùi hôi thối tiến gần đến mặt Tần Vũ, Tần Vũ hiểu rõ tiếp tục như vậy nó chắc chắn thành công xin anh miếng thịt, anh rốt cục hạ quyết tâm.

Tần Vũ nỗ lực giữ trán và cổ của thây ma, cố gắng xê dịch vị trí anh và nó từng chút một về phía trước, phía sau thây ma là thanh chắn bảo hộ hành lang tầng ba, đã tới đầu cầu thang, Tần Vũ hơi trùng chân lấy đà đẩy thật mạnh về trước, khi bước qua bậc thang và bước lên hành lang, anh chợt co chân đạp vào mép tường một cái, đột nhiên lực lượng bùng nổ mạnh khiến thây ma không đứng vững, nó ngã đè lưng lên thanh chắn bảo hộ.

Cơ thể Thây ma nghiêng ra ngoài như sắp rơi qua thanh chắn bảo hộ, hành lang cũng hẹp, chân Tần Vũ vẫn có thể chạm tới bức tường phía sau, Tần Vũ không do dự, lần này hơi bật người lên đạp cả hai chân vào vách tường, hai tay Tần Vũ vẫn giữ chặt đầu, cổ thây ma, Tần Vũ hô lên: “Nào cùng tao thử cảm giác mạnh!", Tần Vũ theo quán tính cùng thây ma rớt xuống khỏi hành làng tầng ba.

Từ đây cách mặt đất gần mười mét độ cao, nếu có người té xuống, vận số không tốt hoàn toàn có thể chết.

Vẫn trên không trung, Tần Vũ bình tĩnh điều chỉnh vị trí thân thể của mình, anh vẫn ở phía trên thây ma, lý do chính cho việc điều chỉnh này là vì cây gậy sắt lúc trước anh đâm vào bụng thây ma, nếu anh ngã xuống từ trên cao như vậy, thì khi thây ma chạm đất một đầu còn lại của gậy sắt sẽ đâm ngược lại người anh.

"Phù! Giờ thì chết đi… " hít thở sâu Tần Vũ cố gắng bình tĩnh, “Rầm!” Tần Vũ liền cảm giác cả thế giới đều rung lên mãnh liệt, xương khớp cả người anh như bị đánh vụn, cây gậy sắt đâm sượt hông của Tần Vũ, cuối cùng nó cũng không đâm xuyên qua người của anh, cả đầu lẫn thân thể của thây ma đều vỡ vụn.

"Tần Vũ, anh có sao không" Tần Tiểu Vũ vội vàng chạy xuống dưới và lo lắng hỏi.

"Không có sao! Sao trăng gì mọc giờ này!" Tần Vũ nhẹ lắc đầu, còn cố nói đùa, anh từ trên xác thây ma bò dậy, trước lúc anh rơi xuống đất cả người anh ở phía bên trên thây ma, hơn nữa hai tay còn đè xuống đầu nó, cho nên anh không có việc gì, nhưng thây ma lại phải chịu thêm sức nặng của cả người Tần Vũ, khoảng hơn 60kg, đầu của nó đập mạnh xuống đất, cuối cùng đầu của thây ma bở ra như dưa hấu.

"Nguy hiểm thật!" Nhớ lại thời khắc lúc nãy, Tần Vũ cũng cảm thấy hoảng sợ, cũng do tâm lý cảnh giác có chút buông lỏng lơ là, cho rằng sắp tới nhà mình thì không còn nguy hiểm, trên thực tế chỉ sợ tầng ba cũng không thiếu người biến thành thây ma, phải cẩn thận hơn chút mới được, nếu không ...mình sẽ vứt bỏ mạng nhỏ lúc nào không biết.

"Chúng ta lên nhà thôi." Tần Vũ ngắt mạch suy nghĩ và nói với Tần Tiểu Vũ, sau đó anh rút gậy sắt cắm trên người thây ma ra, bước dần lên cầu thang bộ.

Tần Tiểu Vũ nhìn theo bóng lưng Tần Vũ, trong lòng tràn đầy cảm xúc phức tạp, dù đối diện với nguy hiểm thế nào đều luôn là Tần Vũ bảo vệ Tiểu Vũ, mà Tiểu Vũ chỉ làm cản trở anh thêm, cô càng nghĩ càng buồn, sau này mình quyết tâm phải có năng lực hỗ trợ Tần Vũ.

Đi thêm mấy bước, Tần Vũ quay lại nhìn Tần Tiểu Vũ đang đứng im không nhúc nhích, anh nghi ngờ hỏi: "Em sao vậy?"

"Em cũng không thấy sao trăng gì giờ này! Không sao đâu ạ!" Tần Tiểu Vũ cố gượng cười và dựa theo câu nói đùa của anh lúc trước mà trả lời.

Đến trước cửa nhà, Tần Vũ mở cửa ra, hai người bước vào, Tần Vũ bấm khóa, đóng chốt luôn cửa, sau đó anh đóng cửa sổ lại, rồi kéo rèm cửa sổ, phòng ngừa động tĩnh trong phòng sẽ đưa tới những thây ma khác.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất