Chương 174: Bệnh nghèo
Một điểm võ đạo này, tương đương với tầm 30 ngày tu hành của hắn.
Bởi vậy, theo lý thuyết thì nếu như hắn không dùng Tụ Nguyên Trận, không sử dụng Bồi Nguyên Đan, không sử dụng bất kỳ phương pháp tăng tốc độ tu hành nào, thì hắn phải dùng thời gian năm năm mới có thể tu luyện môn nguyên công này lên viên mãn.
Đương nhiên, từ khi võ đạo truyền thừa đến nay, mọi người đã phát minh ra vô số phương pháp để tăng tốc độ tu hành của mình lên.
Ví dụ như ngoài Tụ Nguyên Trận ra, thì còn có Tụ Linh Trận, Luyện Nguyên Trận. . .vân vân.
Ngoài Bồi Nguyên Đan ra, thì cũng có Bồi Linh Đan, Huyết Nguyên Đan. . .
Luyện Nguyên Trận và Huyết Nguyên Đan đều rất rẻ và đơn giản, tài liệu của Luyện Nguyên Trận chỉ tốn có ba lượng bạc, mà Huyết Nguyên Đan thì có thể luyện chế từ máu của yêu thú, người bình thường không thể dùng được.
Có người nói tốc độ tu hành của hai thứ này rất nhanh, nhưng mà trong thuốc và trận pháp có rất nhiều tạp chất, sẽ để lại hậu hoạn lớn, ảnh hưởng đến tiền đồ.
Sở Hi Thanh không thể sử dụng những thứ này để tự hủy tiền đồ của mình.
Chuyện này có nghĩa là hắn sẽ rất vất vả khi muốn tăng Dưỡng Nguyên Công tầng ba lên viên mãn trước khi cuộc thi chân truyền diễn ra.
Bồi Nguyên Đan là không thành vấn đề, hiện giờ hắn cũng có chút tích góp.
Nhưng mà hắn chỉ có tư cách sử dụng Tụ Nguyên Trận hơn ba người ngày, vẫn còn thiếu rất nhiều.
Thật ra thì Sở Hi Thanh có thể dùng tiền đổi lấy tư cách vào trận.
Võ quán thu phí hai mươi lượng bạc một ngày.
Tuy rằng giá vốn của một tòa Tụ Nguyên Trận chỉ có năm trăm, nhưng ngày nào võ quán cũng phải đầu nhập một lượng bạc lớn để duy trì Tụ Nguyên Trận vận chuyển, nên thu phí cũng không tính là đắt.
Nhưng mà vấn đề là, Sở Hi Thanh còn chưa chuẩn bị bí dược tầng thứ tư, mà không lâu sau, Sở Vân Vân cũng cần phải sử dụng Tụ Nguyên Trận.
Trong tay hắn chỉ có 2800 lượng bạc, tính thế nào cũng không đủ tiêu.
Sở Hi Thanh không khỏi thờ dài trong lòng, lòng thầm nói thật sự không đủ tiêu.
Hy vọng Tả nha nội kiếm mấy cái đối thủ nhanh một chút, để cho hắn kiếm nhiều tiền một chút.
Bọn họ thật sự quá nghèo.
. . .
Sau khi thổ nạp kết thúc, Sở Hi Thanh và Lục Loạn Ly liền đi ra khỏi Tụ Nguyên Trận.
Bọn họ lẫn vào trong hàng ngũ trên thao trường, bắt đầu luyện đao pháp.
Lục Loạn Ly vừa giả vờ giả vịt luyện đao, vừa cười trên sự đau khổ của người khác: “Sở sư huynh đối với đám sư tỷ sư muội kia tốt thật, ai đến cũng không từ chối, không sợ phiền phức nha.”
“Đáng tiếc là trên đầu chữ sắc có một cây đao, người khác biết tính cách của ngươi rồi, liền có thể bố cục và tính toán ngươi. Nếu như ngươi không tu luyện được cái Nhai Tí đao ý gì gì kia, thì hôm nay ngươi chết chắc rồi.”
Buồn cười nhất là, khi bọn họ đi ra khỏi Hỏa Cốt Quật ở vài ngày trước, thì cái tên này còn cười nhạo nàng, nói đầu nàng bị lừa đá.
Kết quả mới vài ngày, Sở Hi Thanh liền đi theo gót chân của nàng.
“Cái gì mà trên đầu chữ sắc có một cây đao?” Sở Hi Thanh giận dữ mà trợn mắt nhìn Lục Loạn Ly một chút: “Ta chỉ là có tấm lòng nhân hậu, hiền lành nhiệt tình, hiệp nghĩa can đảm, không muốn làm lạnh tấm lòng muốn vươn lên của đồng môn mà thôi. Chỉ là không ngờ đồng môn bên trong võ quán, cũng có nhân tâm hiểm ác.”
Cái danh háo sắc này, hắn kiên quyết không nhận.
Hắn chỉ là quan tâm đồng môn thôi, thế mà lại bị Lục Loạn Ly nói thành như vậy.
Lục Loạn Ly không khỏi ‘a’ một tiếng, cười gằn nói: “Vậy ngươi tiếp tục làm người hiền lành nhân hậu, tiếp tục nhiệt tình đi, để ta xem xem ngươi chết thế nào.”
Hai người đấu võ mồm đến không biết trời đất.
Mà khi luyện Truy Phong đao pháp đến vòng thứ ba, mấy ngàn tên đệ tử trên thao trường lập tức chen nhau xông về phía nhà ăn.
Sở Hi Thanh cũng không rơi lại phía sau, hắn vẫn chạy nhanh về phía nhà ăn như thường lệ.
Chỉ là hắn mới đi được vài bước thì đã cảm thấy không đúng.
Sở Hi Thanh phát hiện trong tầm mắt hắn là vô số nữ đệ tử trong thao trường, trong ánh mắt của các nàng hàm chứa quan tâm, hoặc là hàm chứa sùng bái, hoặc hàm chứa thương tiếc, thậm chí còn có cả mê luyến.
Sở Hi Thanh lại ngây người một trận, hắn cũng không hiểu ra sao.
Tuy nhiên, hắn vẫn vô thức dừng bước chân lại, bắt đầu ra vẻ lịch sự nho nhã, bình tình thong dong như mọi lần.
Hình tượng của hắn bây giờ là phiêu diêu, nho nhã, ánh tuấn, vạn sự thong dong, mà lại xuất trần thoát tục, không thể hủy hình tượng ở trước mặt mọi người được.
Đặc biệt là trước mặt những nữ đệ tử này.
Dù sao thì bọn họ cũng là những người cống hiến rất nhiều điểm võ đạo cho hắn.
Nhưng hắn vừa thể hiện sự ‘nho nhã’, ‘lịch sự’ của mình, thì đã bị kéo một khoảng cách với đám đệ tử chạy trước.
Trình độ thân pháp của hắn chưa đến mức lấy tư thế đi bộ để đi với tốc độ như chạy được.
Sở Hi Thanh nghĩ đến đùi gà, cánh gà và thịt kho ở nhà ăn thì trong miệng không khỏi ứa nước miếng.
Khi Sở Hi Thanh đang do dự và giãy dụa giữa cánh và và phong độ, thì hắn phát hiện mình bất tri bất giác đã rơi vào vòng vây của đám nữ đệ tử đồng môn này.
Sở Hi Thanh hơi do dự một chút, liền bị đám nữ đệ tử bao vây, hoàn toàn không có đường ra.