Chương 175: Thượng Quan
“Sở sư đệ, ngươi có bị thương không?”
“Đám người Lưu Tinh Nhược thật sự quá đê tiện. Có điều, Sở sư đệ vừa rồi quá lợi hại, như vậy mà còn có thể thắng.”
“Sư đệ vừa mới dùng đao ý gì vậy? Học ở nơi nào?”
Ban đầu, Lục Loạn Ly còn đứng ở bên cạnh Sở Hi Thanh, kết quả bị các cô gái này càng ngày càng đẩy ra xa.
Nàng nhìn Sở Hi Thanh mặt đầy bất đắc dĩ ở trong đám người này một chút, sau đó giẫm mạnh chân một cái, rồi tự đi về phía nhà ăn một mình.
Nàng thầm nghĩ, sớm muộn gì thì tên khốn khiếp này cũng có ngày chết trong tay nữ nhân.
Mãi đến tận hai khắc thời gian sau, Sở Hi Thanh mới thoát khỏi đống son phấn này.
Khi hắn chạy đến nhà ăn, thì phát hiện mấy cái chậu to kia đã rỗng tuếch, đừng nói cánh gà và đùi gà, đến bánh bao nhân thịt cũng không còn bao nhiêu.
Sở Hi Thanh hít một tiếng, lòng thầm nói vì cái gọi là ‘phong độ’ này mà mất miếng ăn rồi.
Hắn chỉ có thể múc một bát bánh canh thật to, lại lấy sáu cái bánh bao lớn, rồi đi tìm Lục Loạn Ly và Sở Vân Vân.
Kết quả là, khi Sở Hi Thanh vừa tìm thấy hai người, hắn vừa mới ngồi xuống bên cạnh thì hai cô bé lại đứng dậy rời đi, thái độ hờ hững coi như không nhìn thấy hắn.
Sở Hi Thanh thầm nói không ổn.
Nhưng hắn cũng không biết mình đắc tội với hai cô bé này ở đâu.
Hắn chỉ vội vàng nhét bánh canh và bánh bao chay vào trong miệng, sau đó vội vã đuổi theo ra ngoài.
Tuy nhiên, khi hắn chạy ra khỏi nhà ăn, phòng tầm mắt nhìn chung quanh để tìm bóng dáng của Sở Vân Vân và Lục Loạn Ly. Thì một thiếu niên tóc ngắn vừa lùn vừa lực lưỡng, ngũ quan cứng rắn, tuổi tầm mười lăm đi đến trước người hắn.
“Tại hạ Thượng Quan Nguyên, gặp qua Sở sư đệ!”
Thiếu niên tóc ngắn cười khanh khách mà ôm quyền về phía Sở Hi Thanh: “Không biết sư đệ của rảnh rỗi hay không? Chủ thượng nhà ta muốn mời ngươi đi qua một chuyến, hắn muốn thương lượng với ngươi.”
Sở Hi Thanh kinh ngạc nhìn người này một chút, sau đó lắc đầu nói: “Xin lỗi, ta còn có chuyện quan trọng cần làm, chủ thượng nhà ngươi có chuyện gì, thì để sau hãy nói đi.”
Hắn đang vội vã đi dập lửa cho sân sau nhà mình đây.
Nhưng mà người này có hơi kỳ lạ, thân là đệ tử nội môn ba lá của võ quán, lại tự xưng là người hầu.
Điều này làm cho hắn nhớ đến Long Hành và Hành Úy.
Chỉ sợ chủ thượng trong miệng người này cũng có lai lịch không nhỏ.
Sở Hi Thanh bước nhanh xuống bậc thềm, thiếu niên tóc ngắn lại lướt ngang, chặn ở trước mặt Sở Hi Thanh một lần nữa, trên mặt hắn vẫn nở nụ cười như cũ, nhưng lại không có một chút nhiệt độ nào: “Sở sư đệ, tại hạ xuất thân từ Thượng Quan thị ở nội thành, chủ thượng nhà ta tên là Thượng Quan Long Tiển.”
Sở Hi Thanh hơi nhếch mày kiếm lên, ngưng thần nhìn thiếu niên này một chút.
Theo hắn biết, Thượng Quan thị trong nội thành, chính là một trong những thế gia mạnh mẽ nhất quận Tú Thủy.
Có người nói có ít nhất một phần bảy cửa hàng trong thành Tú Thủy này là thuộc về Thượng Quan thị.
Long gia trong nội thành là hào môn mới nổi trong khoảng thời gian hai trăm năm gần đây, thế lực mạnh mẽ, nhưng ở trước mặt Thượng Quan thị đã truyền thừa ngàn năm thì lại như đứa bé so với người trưởng thành, không đỡ nổi một đòn.
“Thiếu gia nhà ta đang chờ dưới tán cây hòe kia, mong sư đệ nể mặt một chút.”
Thiếu niên tóc ngắn giơ tay chỉ về phía bên trái của nhà ăn.
Bên kia đúng là có một cây hòe, dưới tàng cây còn có mười hai vị đệ tử nội môn đeo trường kiếm ở bên eo.
Mắt của Sở Hi Thanh tinh như ưng, nhìn từ xa cũng có thể thấy đám người này đều đeo lệnh bài ba lá ở bên eo.
Bọn họ như chúng tinh củng nguyệt, quay chung quanh một vị thiếu niên có khuôn mặt trắng nõn như ngọc.
(chúng tinh củng nguyện = đám sao vây quanh mặt trăng)
Đệ tử của võ quán Chính Dương, tất cả đều mặc quần áo đệ tử màu xanh.
Nhưng mà thiếu niên này này mặc một bộ trang phục nhà nho màu trắng thuần, có vẻ khá đặc biệt.
Sở Hi Thanh hơi híp mắt lại, hắn ý thức được là ‘kẻ đến không thiện’.
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến chuyện Lưu Tinh Nhược cầm đầu tám tên đệ tử nội môn ba lá liên thủ đối phó hắn ở trong Tụ Nguyên Trận lúc sáng.
Mấy người kia sẽ không thể vô duyên vô cớ mà ra tay với hắn.
Lẽ nào là do mình hắn không vừa mắt?
Tại cổ địa, mười bốn tuổi đã coi như người trưởng thành, sẽ không có lý do trẻ con như vậy.
Bọn họ cũng không có năng lực bố trí ván cờ này, cũng không thể sai khiến những cô bé kia kéo dài thời gian, không cho hắn chạy đến thao trường sớm.
Hiển nhiên là có một người khác đứng sau sai khiến đám người Lưu Tinh Nhược làm như vậy.
Sở Hi Thanh nghĩ đến đây, lúc này tay phải đè đao bên eo, trong mặt lộ ra một tia lạnh lẽo.
Sau đó, hắn liền cười đắc ý, rồi cất bước đi về phía dưới tàng cây hòe kia.
Hăn tự nghĩ mình đang có 89 điểm võ đạo, mà trong võ đạo bảo khố còn có thẻ nhân vật Tần Mộc Ca, lúc này có thể ứng phó với bất cứ tình huống bất ngờ nào.
Mà hắn cũng muốn nghe xem bị công tử Thượng Quan thị này sẽ nói cái gì, nhân tiện thăm dò thực hư của kẻ này luôn.