Chương 251: Phá trúc (2)
Vì vậy, mỗi khi Sở Hi Thanh tiến lên một bước, hắn lại không tự chủ được mà lùi lại một bước.
Mãi cho đến khi Mộ Linh cảm thấy nóng bỏng ở sau lưng, thì hắn mới ý thức được là mình không còn đường lui nữa.
Phía sau hắn chính là tế đàn, Tư Hoàng Tuyền đang bị ngọn lửa màu đen thiêu đốt ở ngay sau lưng Mộ Linh.
“Tạp chủng, ngươi đừng hòng!”
Cái tên tạp chủng này đừng hòng phân thây hắn lần nữa.
Con ngươi Mộ Linh trợn lên, lại cắn đầu lưỡi một lần nữa, một ngụm tinh huyết phun lên trên thân của hai “Long Cốt đạo binh”. Làm cho hai bộ “Long Cốt đạo binh” này lại bắt đầu tăng trưởng một lần nữa, ngọn lửa màu trắng bạc trên người chúng cũng cháy hừng hực.
Hắn vẫn còn chống đỡ được, chỉ cần hai “Long Cốt đạo binh” có thể sánh ngang với thiên kiêu Thanh Vân Bảng ở đây, thì Sở Hi Thanh đừng hòng động vào một cọng tóc của hắn. . .
Mộ Linh lại nhìn thấy một ánh đao lướt qua phía trước hắn với một tốc độ mà mắt thường không thể thấy.
Ánh đao kia sắc bén, bá đạo, ác liệt, rồi lại không để dự đoán, nó vẽ ra một đường hình cung trí mạng.
Hai “Long Cốt đạo binh” vừa mới mới giơ tay lên để đón đỡ, thì thân thể của bọn họ đã bị chém đứt thành hai đoạn.
Một đao Phong Lôi Giao Gia của Sở Hi Thanh chém xong hai bộ “Long Cốt đạo binh” này, thì bản thân hắn cũng hơi kinh dị.
Hắn không ngờ hai bộ “Long Cốt đạo binh” nhìn rất dọa người này, thế mà lại yếu như vậy, cả hai liên thủ mà không đỡ nổi một đao của hắn.
Không, phải là bây giờ hắn quá mạnh mẽ mới đúng!
Sau khi trạng thái “Thần Chi Thương” được kích hoạt, sức chiến đấu của hắn còn mạnh hơn cả Tần Mộc Ca 10 tuổi ở trạng thái bình thường.
Không thể không nói, loại cảm giác thích làm gì thì làm, không ai địch nổi này quá tuyệt vời rồi.
Mộ Linh ở đối diện thì chỉ cảm thấy tuyệt vọng đến nghẹt thở.
Song phương đã tiếp cận đến ba trượng, đao ý của Sở Hi Thanh đã chém vào nơi sâu xa trong nguyên thần của hắn.
Sở Hi Thanh chỉ cảm thấy linh hồn của mình sắp bị xé rách thành mảnh vụn, loại áp lực nặng nề không gì sánh được này cũng làm cho hai chân của hắn mềm nhũn, không thể tự kiềm chế mà quỳ một gối trước mặt Sở Hi Thanh giống như Lộ Trần.
Muốn chết! Muốn chết! Lần này hắn chết chắc rồi!
Tại sao tên Sở Hi Thanh này lại có thể mạnh như vậy?
Sau khi tuyệt vọng và không tin nổi xong, trong lòng Mộ Linh lại cảm thấy hết sức không cam lòng.
Hai mắt hắn trợn lên, tuôn ra vô số tơ máu.
“Xin mời sư tôn giúp ta.”
Thân thể của hắn lập tức vặn vẹo biến hóa, máu thịt toàn thân đều nổ tung, chỉ còn lại một đống xương cốt.
Hình dạng của hắn giống như “Long Cốt đạo binh” lúc nãy, nhưng thân thể càng to lớn hơn, ngọn lửa trên người lại là màu đen.
Mộ Linh có thiên phú huyết mạch Viêm Long, vì thế hắn có thể phát sinh biến hóa như vậy.
Trong lòng hắn rất hận, lòng thầm nói dù mình trở thành thế này, thì cũng phải để cho tên Sở Hi Thanh này trả giá đắt.
“Phế vật!”
Tư Đồ Lễ ở trên ao thuốc vẫn luôn quan tâm tất cả động tĩnh ở bên dưới.
Mà lúc này, thân thể của hắn chỉ mới hoàn thành được một nửa.
Trong mắt Tư Đồ Lễ lóe lên một tia cáu giận, sau đó vẫn nhẹ nhàng điểm một chỉ, đưa một phần linh lực trong ao thuốc vào trong cơ thể Mộ Linh.
Trong lòng hắn tựa như gương sáng, hắn biết đồ đệ này của mình tuyệt đối không phải phế vật, mà là do thằng nhãi ranh kia quá mạnh mẽ.
Nhưng tình hình bây giờ, kéo dài được chút nào thì hay chút đấy.
Theo linh lực rót vào người, thân thể của Mộ Linh lại bành trướng thêm một lần nữa, ngọn lửa đen trên người cũng cháy hừng hực, kéo cao tận một trượng.
Hắn giơ bàn tay xương cốt của mình lên, đánh một trảo về phía Sở Hi Thanh, động tác lại nhanh như thuấn ảnh, khí thế bức người.
Tuy nhiên, một chớp mắt tiếp theo, mọi người chỉ nghe thấy một tiếng vang giòn, tay phải của Mộ Linh bay ra ngoài, nó bị cắt đứt bởi một ánh đao đen bóng không thể phân biệt bằng mắt thường.
Sở Hi Thanh dùng một đao Không Huyệt Lai Phong để chặt đứt tay của Mộ Linh, sau đó lại biến thành một đao Cực Chiêu – Phong Chi Ngân.
Thân thể khổng lồ của Mộ Linh cũng lập tức bị một đao của hắn chém thành hai nửa.
Nhưng lần này, Mộ Linh lại không khôi phục.
Thanh Huyết luyện đao phù văn trong tay Sở Hi Thanh sinh sôi ra từng tia lôi đình màu xanh, nó bắt đầu đánh nát từng tăc từng tấc trên cơ thể Mộ Linh, hủy diệt linh hồn của Mộ Linh.
Sau khi trường đao của Sở Hi Thanh vào vỏ, hắn còn không thèm nhìn Mộ Linh một cái, mà dứt khoát cất bước đi về phía trước, một cước đạp Lệ Mãn Sơn ở trên tế đàn bên phải xuống.
Cái tên Lệ Mãn Sơn này đã mất một lượng máu rất lớn, nếu tiếp tục như vậy thì chỉ sợ sẽ chết.
Sau đó, Sở Hi Thanh lại bước qua hai bước, đến trước người Bạch Tiểu Chiêu.
Hắn dịu dàng với Bạch Tiểu Chiêu hơn nhiều, một tay nắm cổ áo của Bạch Tiểu Chiêu, rồi kéo từ trên tế đàn xuống.