Chương 488: Chấn động Đông Châu (3)
Tuy rằng Sở Hi Thanh cũng muốn chiếm hết số đất này.
Nhưng hắn còn phải vất vả một phen mới có thể sang tên đám đất đai này.
Dự tính là nha môn quận sẽ giở trò, Sở Hi Thanh đoán rằng mình có thể lấy được một phần năm thì đã là rất tốt rồi.
Đặc biệt là đám ruộng của Thẩm gia thì còn tốn sức hơn.
Thật ra thì Sở Hi Thanh cũng không quá quan tâm đến ruộng đất, cũng lười đi kinh doanh.
Nhưng mà tốt xấu gì cũng là tài sản, ngu sao không cầm.
Ngày sau mang ra bán, cũng là một khoản tiền lớn.
Đấy mới là tài sản cá nhân của hắn, các huynh đệ trong đường khẩu sẽ không hỏi đến.
Sau khi chia tiền và pháp khí xong, Sở Hi Thanh lại mở yến hội ở trong đại trạch của mình, khánh công cho các huynh đệ trong bang.
Sở Hi Thanh lấy hết rượu cất giữ trong hầm rượu ra, lại tìm tất cả bếp trưởng ở trong trấn đến, sau đó cướp đoạt sách gia súc và các món ăn dân dã mà đám thợ săn Tây Sơn mang đến buôn bán, làm hơn một 100 bàn ở trong nhà.
Đèn đuốc trong nội đường và ngoại đường sáng choang, hơn một ngàn người thoải mái chè chén, từng người đều là vẻ mặt hưng phấn cạn ly, ăn uống linh đình, tình cảnh cực kỳ náo nhiệt.
Một ít người say sưa còn bắt đầu lôi kéo cuống họng như vịt đực, bắt đầu cất cao giọng hát, vừa ca hát vừa chè chén.
Âm thanh huyên náo truyền ra ngoài xa xa, cách vài dặm mà còn có thể nghe thấy.
Đầu tiên, Sở Hi Thanh đi một vòng qua hơn 100 bàn rượu này, an ủi tất cả các huynh đệ, sau đó hắn và Tả Thanh Vân, cộng thêm hai mươi mấy đàn chủ và phó đàn chủ, bắt đầu uống rượu ở phía sau viện.
Hắn vẫn giở mấy trò mèo như xưa, dùng chính là rượu vàng có nồng độ thấp, mà lại chỉ uống một nửa, nửa còn lại thì vô cùng hào sảng mà đổ xuống ngực.
Tuy nhiên, đêm hôm nay Sở Hi Thanh vẫn bị say đến bất tỉnh nhân sự.
Sở Vân Vân nhìn Sở Hi Thanh say như chết kia, lại cảm thấy bất đắc dĩ.
Tuy nhiên, khi nàng nhìn thấy trong viện đèn đuốc sáng choang, tiếng người huyên náo, thì khóe môi của nàng lại cong lên, hiện lên một vệt ý cười.
Tuy rằng sau khi tên này say thì rất khó xử lý, tuy rằng trắng trợn chúc mừng vào đêm nay là vô cùng mạo hiểm, có thể bị kẻ địch phản công vào ban đêm.
Sở Vân Vân lại nhìn bảy trăm bang chúng của Tây Sơn Đường đã được Sở Hi Thanh khống chế hoàn toàn này.
Vui sướng sau khi đại thắng, hưng phấn sau khi lấy được tiền bạc, còn có tình cảm uống rượu ăn thịt, cụng chén cạn ly. Như vậy có thể để cho bảy trăm bang chúng mới chiêu mộ chưa đến hai tháng này hòa mình vào nhau, hoàn toàn trung thành.
Cái tên nhóc này còn trẻ tuổi, mà đã có thủ đoạn như vậy. . .
Nếu như hắn ở trong quân ngũ ở phương bắc, nhất định cũng là một danh tướng, không hổ danh là con cháu còn khai quốc quân thần của Đại Ninh.
Chờ đến buổi trưa ngày hôm sau, Sở Hi Thanh mơ mơ màng màng tỉnh lại, hắn lại triệu tập các đàn chủ đến để nghị sự, hắn biết được một tin tức chấn động toàn bộ Đông Châu từ trong miệng Lỗ Bình Nguyên.
Buổi trưa ngày hôm qua, Thiết Cuồng Nhân đích thân dẫn hai trăm chiếc thuyền đi ngược dòng lên phía bắc, quét ngang bảy tòa bến tàu của Thập Thất Liên Hoàn Ổ. Cuối cùng, tại lúc đêm khuya, gặp phải 230 chiếc thuyền lớn của Thập Thất Liên Hoàn Ổ ở khúc sông gần quận Tầm Dương.
Song phương đối mặt trên mặt sông, đánh một đêm, chiến đấu ác liệt cho đến lúc rạng sáng mới phân thắng bại.
Thập Thất Liên Hoàn Ổ tổn thất bốn mươi bảy chiếc thuyền, tử thương gần ba ngàn ngươi. Long đầu Nhậm Đạo Hành của Thập Thất Liên Hoàn Ổ còn bị Thiết Cuồng Nhân đánh nát nửa cái chân, không thể không chui xuống nước bỏ chạy.
Người này tu võ đạo hệ thủy, tinh thông thủy đốn, vì vậy, tuy rằng Thiết Cuồng Nhân cực lực truy kích, nhưng cũng không thể bắt được hắn.
Mà sau trận chiến này, không chỉ ba tòa ụ nổi của Thập Thất Liên Hoàn Ổ bị dẹp, mà Thiết Kỳ Bang còn lấy được gần một phần ba bến tàu ở quận Tầm Dương.
Công việc làm ăn trên sông của Thiết Kỳ Bang, cũng có thể mở rộng ba trăm dặm về phía thượng du.
“Dự tính Thiết Kỳ Bang ta lại có thể mở thêm ba ngoại đường, mở rộng thế lực đến quận Tầm Dương.”
Lỗ Bình Nguyên nói xong chuyện này, vẻ mặt kính phục vạn phần: “Thật không hổ là Thiết Huyết Phù Đồ - Thiết Cuồng Nhân! Có người nói, không chỉ Thập Thất Liên Hoàn Ổ tổng động viên cho trận chiến này, mà đội tàu của Thẩm gia và Thượng Quan gia cũng tham dự vào, Thiết Kỳ Bang gần như là lấy một địch hai.”
“Thượng Quan Thần Hạo và quận úy Thẩm Chu sợ minh hữu của mình bị xóa sổ, không thể không đi suốt đêm lên phía bắc, tham gia trận chiến này. Kết quả vẫn bị Thiết Cuồng Nhân đánh bại, Nhậm Đạo Hành bị cắt một chân, có người nói đã không thể khôi phục. Sau này, dù cho có nối thêm chân giả vào, thì thực lực cũng sẽ giảm một phần mười.”
“Nghe đồn huynh đệ Thiết thị, từ nhỏ xuất thân từ Thủy sư doanh Sùng Châu, đám chủ thuyền của Thiết Kỳ Bang cũng là người của Thủy sư doanh Sùng Châu khi xưa. Lời đồn này hẳn là sự thật, trong trận chiến này, Thiết Kỳ Bang thương vong cực nhỏ, có người nói còn chưa đến một ngàn, chỉ có mười bảy chiếc thuyền bị đánh chìm. Năng lực thủy chiến mà bọn họ thể hiện, đã vượt xa Thập Thất Liên Hoàn Ổ.”