Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 125. Lão Triều Thôn Hải Bang

Chương 125. Lão Triều Thôn Hải Bang


Phương Thốn tin tưởng phán đoán của Tiểu Thanh Liễu, lúc trước Tiểu Thanh Liễu ra ngoài giúp mình tìm người giết, vốn dĩ đã đủ cẩn thận, kết quả lại bị ông chủ Tần theo đến đây, Tiểu Thanh Liễu thấy thế, lập tức rút đao cắt cổ để tránh liên lụy tới mình, kết quả lại bị ông chủ Tần chế trụ, không thể cử động được, chỉ có thể đưa ông ta đến Phương trạch, nhưng người gặp ông ta lúc ấy là Phương Thốn mười bốn tuổi…
Chuyện này xem như là lịch sử đen tối của hai chủ tớ Phương Thốn cùng Tiểu Thanh Liễu.
Nhưng ở những chuyện khác, Tiểu Thanh Liễu rất cẩn thận…
-Người được chọn luyện đan cũng phải có yêu cầu thích hợp…
-Tuổi già, người có sức khỏe suy yếu, bệnh quá nặng, sẽ ảnh hưởng ít nhiều đến tiên thiên chi khí, sẽ làm giảm phẩm chất của đan dược, nếu chọn người luyện đan thì nguồn nguyên liệu tốt nhất sẽ là đồng nam đồng nữ dưới ba tuổi, tiên thiên chi khí thuần túy nhất, mười tám mười chín tuổi, nam nữ trẻ trung sẽ luyện ra đan dược có tính mạnh nhất, còn người này chỉ chọn nữ tử trẻ tuổi… điều này chứng minh hắn…
Dựa theo lời nói của Tiểu Thanh Liễu, Phương Thốn chậm rãi đưa ra phán đoán:
-So với liên đoàn Nam Sơn Minh, ánh mắt chọn lựa nguyên liệu, cao hơn nhiều…
Hắn hơi hơi trầm tư, hỏi:
-Đồ ngốc kia cũng theo dõi nơi này?
-Một canh giờ trước liền phát hiện ra nơi này, bản lĩnh các nàng cũng không kém…
Tiểu Thanh Liễu cười nói:
-Nhưng bọn họ cũng không biết ta đã phát hiện ra bọn họ, những chuyện khác ta không có tìm hiểu!
Phương Thốn hỏi rõ ràng rồi quay lại ngồi lẳng lặng bên trong xe ngựa, xung quanh đây ngừng rất nhiều xe ngựa, đều là nhóm người thiện tâm sĩ tộc phú thân trong thành lại đây, hoặc là quản gia chưởng quầy của bọn họ lưu lại nơi này. Phương Thốn cũng không chớp mắt, hắn đợi tới tối, xe ngựa càng ngày càng ít, hắn liền kêu Tiểu Thanh Liễu đánh xe ngựa ra xa, tránh ở một lùm cây.
Bóng đêm buông xuống, căn lều phát cháo cũng đóng cửa, mơ hồ có thể nghe thấy người phát cháo giải tán nạn dân xung quanh, bọn họ lớn tiếng quát để những người đó mau tránh sang một bên, muốn chữa bệnh, ăn thịt thì sáng sớm mai quay lại, nếu không đi sẽ động thủ đánh người.
Lưu dân dần dần tan đi, xung quanh yên tĩnh.
-Động…
Không biết đợi bao lâu, Tiểu Thanh Liễu bỗng nhiên thấp giọng nói.
Phương Thốn vén mành lên, nhìn thoáng qua, chỉ phát hiện màn đêm đen như mực, cái gì cũng không nhìn thấy.
Tiểu Thanh Liễu vội cười giải thích, nói:
-Bên kia có động tĩnh, hẳn là có ba chiếc xe ngựa đi từ cửa sau ra…
Phương Thốn gật đầu, nói:
-Đuổi kịp, nhưng nếu bị bọn họ phát hiện thì có xảy ra vấn đề gì không?
Tiểu Thanh Liễu cười nói:
-Vậy phải dựa vào bản lĩnh rồi!
Xe ngựa màu đen lặng lẽ đi theo không xa không gần trong bóng tối, thỉnh thoảng lại có tiếng chim tước vang lên, cũng không biết có ai đang tranh thủ bắt chim trong màn đêm hay không, một đường này bọn họ đi theo là mấy chục dặm, dần dần đuổi về hướng tay của thành Liễu Hồ, hơi nước ập vào mặt, càng lúc càng gần những bến tàu ở Liễu Hồ.
-Rời xa thư viện cùng thành thủ, giấu tai mắt, thuận tiện bỏ chạy…
Phương Thốn âm thầm cân nhắc mấy cái trọng điểm, trong lòng càng lúc càng thêm chắc chắn.
Phương Thốn mở to hai mắt nhìn kỹ, mơ hồ có thể thấy được một ít dấu chân người, đây là một bến tàu hoang dã, chỉ có cỏ lau mọc cao hơn người, mà ở phía sau hồ, một con thuyền thật lớn dừng lại ở đó, bên trong cũng không đốt đèn, đen như mực nằm ở trên mặt hồ, như thể đó là một con cự thú ăn thịt người, làm cho người ta có cảm giác quỷ dị.
-Không sai biệt lắm đến lúc đó…
Hiện giờ trận bệnh dịch này đã kéo dài một khoảng thời gian, nếu mỗi ngày đối phương bắt đi mười mấy người, sợ là lúc này cũng đã đủ số lượng người để luyện đan rồi, nhưng cũng không có khả năng đối phương đã luyện thành công viên đan dược…
Mà nếu hắn chọn căn cứ luyện đan ở trên mặt hồ, chắc chắn hắn sẽ mượn thủy độn để không ai biết đến sự tồn tại của hắn…
Cỏ hoang bên bờ cao hơn đầu người đang đong đưa qua lại, tựa như có đoàn người chạy băng qua cỏ hoang, chậm rãi đi đến bên hồ.
Không biết bao lâu sau, con thuyền lớn khuấy động trong nước như muốn thâm nhập vào trong hồ.
Một bầu không khí yên tĩnh khác thường, bóng đêm tựa hồ như có chút áp lực…
-Yêu ma…
Cũng vào lúc này, bỗng nhiên có tiếng sắt vang lên, đánh vỡ không gian yên tĩnh xung quanh, chim chóc bay tứ tán.
Hai chủ tớ Phương Thốn và Tiểu Thanh Liễu lập tức cảm thấy hứng thú, duỗi đầu nghển cổ đi xem.


Xôn xao…
Xung quanh nhìn như trống không, chỉ có gió đêm thổi quét qua cỏ hoang, bỗng nhiên có ánh sáng nhấp nhoáng, khoảng chừng bảy tám kim quang phù triện giống như pháo hoa bay lên giữa không trung, phát ra ánh sáng giống như ánh mặt trời, tỏa sáng trong phạm vi một trăm trượng.
-Bá… Bá… Bá…
Dưới ánh trăng, xung quanh là cỏ hoang, bỗng nhiên có mấy bóng trắng không biết từ đâu bay tới, phân tán tứ phía.
Người đi đầu là một vị nữ tử mặc váy áo màu trắng, mượn pháp lực bay ở giữa không trung, nhẹ nhàng như tiên tử, đúng là Mạnh Tri Tuyết, lúc này sau lưng nàng là một hộp kiếm bạch ngọc cực đại, thêm vài phần anh khí, lạnh lùng nhìn về phía trên thuyền.
Kiếm ngưng tụ, bất kỳ lúc nào cũng có thể chém ra ngoài.
Cũng cùng lúc đó, Mộng Tình Nhi và Vũ Thanh Ly hiện thân, bay vút lên cao, đứng ở hai đầu con thuyền, một người cười khẽ, sóng mắt lưu chuyển, còn một người thì đưa năm ngón tay ra ấn vào vị trí trung huyệt, pháp lực ngang trời, lập tức chế trụ boong tàu.
Mà lúc này, Nhiếp Toàn cõng theo một đại đao cao hơn đầu hắn ở sau lưng, chạy nhanh về phía trước từ giữa bảy tám học sinh thư viện, đi tới cạnh tàu, làm một loạt động tác, đồng thời ấn huyệt để khơi dậy pháp lực, trong hồ lập tức cuồn cuộn sóng, tiếp đó, chúng bị bọn họ dùng pháp lực liên thủ đánh ngược lại hướng bờ biển, con thuyền bị sóng đẩy ngược vào bờ.
Trong khoảnh khắc hiện thân, bọn họ không ai nói ai, phối hợp ăn ý, bao vây, khống chế con thuyền.
-Thủ đoạn thật là…
Tiểu Thanh Liễu nhìn thấy, không khỏi kinh ngạc cảm thán.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất