Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 126. Lão Triều Thôn Hải Bang (2)

Chương 126. Lão Triều Thôn Hải Bang (2)


Phương Thốn gãi tai, trong lòng cảm thán: "Quả không hổ danh là cấp bậc học bá trong thư viện…"


-Ai… Người nào?
Trên thuyền, dưới ánh trăng, quan sát kỹ sẽ thấy được có vài người mặc quần áo ngắn, rộng thùng thình, trên người có rất nhiều hung khí, nếu học sinh thư viện ra tay nhanh như chớp khi bọn họ chưa kịp phản ứng lại, rất có thể Mạnh Tri Tuyết sẽ kìm hãm được bọn họ, hoặc là bị Mộng Tình Nhi cùng Vũ Thanh Ly theo dõi sát sao từ hai bên mạn thuyền…
Thanh gươm sắc bén đặt ở trên cổ, muốn động cũng không dám động…
-Ngươi tiếp tay cho giặc, mượn ôn dịch mà bắt sống bá tánh, ngươi muốn như thế nào?
Mạnh Tri Tuyết mượn pháp lực bay lên giữa không trung trên biển, đạp vào hư không, chậm rãi bay về phía trước, lạnh giọng hỏi.
Thanh âm không lớn nhưng vọng khắp tứ phương, uy hiếp mọi người.
Những thổ phỉ trên boong tàu thấy bộ dáng xinh đẹp của Mạnh Tri Tuyết, tim đập thình thịch như muốn thoát ra ngoài, nhưng lại bị giọng nói lạnh lùng của nàng làm cho kinh sợ, không dám nhìn thẳng, hai đầu gối nhũn ra, muốn quỳ xuống, quên cả trả lời.
-Hừ!
Đúng vào lúc này, bên trong khoang thuyền vang lên một tiếng hừ lạnh như sấm rền, xua tan áp lực trên thuyền.
-Đệ tử của thư viện, uy phong thật là lớn…
Một giọng nói âm lãnh vang lên, bên trong khoang thuyền có một dáng người cường tráng đi ra, giống như tháp sắt nam tử, tấm lưng cường tráng lõa thể, dưới ánh trăng có thể nhìn thấy hắc khí quấn quanh toàn thân, lượn qua lượn lại.
Ánh mắt âm khiếp đảo qua xung quanh, lạnh lùng nói:
-Thôn Hải Bang ta làm một chút chuyện kinh doanh đứng đắn, các ngươi cũng muốn nhúng tay vào?
Học sinh thư viện nhìn thấy hiện thân của người này, lập tức kinh ngạc, những người biết lão ta theo bản năng kêu lên danh hào của lão.
-Lão Triều Thôn Hải Bang…
-Ma đầu lão Triều…
Dù bọn họ đều là học sinh thư viện, thiên chi kiêu tử, nổi danh là hung nhân ở thành Liễu Hồ, nhưng vẫn nhịn không được kinh sợ trong lòng.


-Bá!
Cũng vào lúc này, bên trong rừng, phía sau cây liễu, bên trong xe ngựa, Phương Thốn thấy lão Triều hiện thân, thần sắc lạnh lùng.
Cho đến khi mành buông xuống, hắn nhíu chặt chân mày lại, thấp giọng nói:
-Bị lừa rồi!
-Mặc cho ngươi là Thôn Hải Bang gì hay người nào, làm ra những chuyện ác này thì đó là chuyện thiên lý khó dung!
Còn lúc này, bên cạnh Hồ, chúng học sinh thư viện đang đón lấy lão Triều một thân đằng đằng sát khí, cũng không khỏi có chút sợ hãi. Nếu bình thường họ gặp phải bang chúng Thôn Hải Bang có lẽ cũng sẽ không chọc vào, đương nhiên, bang chúng Thôn Hải Bang gặp học sinh thư viện cũng sẽ chọn nhượng bộ lui binh, nhưng lúc này thấy bang chủ cũng đã hiện thân, sát khí dày đặc, trong lòng không khỏi khẩn trương.
Nhưng Mạnh Tri Tuyết Mạnh ngốc nghếch lúc này lại một vẻ mặt lạnh lùng, không mảy may sợ hãi, bạch ngọc phi kiếm quay người, lơ lửng giữa không trung. Còn nàng ta mũi chân đạp nhẹ lên kiếm, cả người như tiên tử hạ phàm, tà váy tung bay, lạnh lùng nhìn giữa hồ, cất lên giọng nói lạnh lùng:
-Còn không giao ra những bách tính bị các ngươi bắt đi?
-Chuyện ác?
Trên mặt lão Triều Thôn Hải Bang đó thoáng lộ ra vẻ trào phúng, cười nói:
-Đám nhãi ranh các ngươi đang nói nhảm cái gì đó?
-Đã làm chuyện ác lại còn muốn lấp liếm?
Nhiếp Toàn ở một bên vung đao to, lớn tiếng quát:
-Thông qua những chuyện bệnh dịch hoành hành, uy hiếp bắt cóc các gia đình, lấy con người để luyện nhân đan, bọn ta sớm đã tra ra được rồi lần theo dấu vết của ngươi tới đây. Ngươi có dám nói những bách tính bị các ngươi bắt không có trên thuyền? Chuyện tới nước này còn không mau giao những bách tính đó ra, nếu dám có nửa phần chống cự, tới lúc đó ta sẽ triệu một đạo Thần Phù Tế ra, không bao lâu nữa những tiên sinh của thư viện cũng sẽ tới!
Chúng học sinh khác của thư viện cũng đều giảm tốc độ tiến lên phía trước, lớn tiếng hét lớn.
Cũng có người sớm đã mượn thủ đoạn Ngự Vật, lao lên mặt hồ, đạp lên nước hồ, dừng lại trước mũi thuyền.
Nếu Thôn Hải Bang muốn nhân cơ hội phá vòng vây thì phải liều chết đến cùng.
-Uy hiếp bắt cóc bách tính?
Lão Triều của Thôn Hải Bang kia thấy tình thế này trên mặt không hề có vẻ kinh hoảng, lại lớn tiếng cười to:
-Nếu nói bách tính trên truyền của ta, đích thực có rất nhiều. Nhưng nếu nói luyện nhân đan thì học sinh của thư viện đã ngậm máu phun người rồi!
Đang nói, chợt quát to một tiếng:
-Dẫn ra!
Bang chúng nghe lệnh, lập tức tóm ra một nhóm bách tính sợ hãi đi ra từ trong khoang thuyền. Khi định thần nhìn, lại thấy những bách tính này đều là những nữ tử đang tuổi thanh xuân, từng người thần sắc kinh hoảng, áo quần rách rưới, thậm chí còn có chút không đủ che thân, bị bang chúng lôi quỳ thành một hàng trên boong thuyền, nhìn xung quanh nào Thần phù, nào Phi phù đã sợ tới hoa dung thất sắc.
Còn lão Triều trên mặt mang ý cười, thản nhiên nói:
-Hơn nữa những bách tính này không phải bọn ta bắt tới, mà là tự bán mình giấy trắng mực đen tới đây. Ha ha, ôn dịch náo loạn trong thành, lương thực lại không đủ, sống cũng không sống nổi, không bán thân thì có thể làm gì, vào trong thành Lâm tốt xấu gì cũng có thể có cơm ăn, phụ mẫu huynh đệ cũng có thể sống. Còn về chuyện luyện nhân đan thì còn có thể nói sao nữa?
-Từ khi đại dịch bùng phát, bọn ta đã vận chuyển rất nhiều đám nữ nhân, đều sống tốt ở nơi khác, không tin thì có thể đi xem!
-…
-…
-Cái này…
Chúng học sinh thư viện nghe lão nói vậy, nhất thời nhìn nhau, hiển nhiên có chút bất ngờ.
Trong lúc nhất thời rất khó hình dung sự ngạc nhiên với lão ta.
Thấy dáng vẻ của lão Triều kia quả thực không giống đang nói láo, thần sắc có suy nghĩ không hoảng sợ này không thể giả bộ ra. Có điều, nếu chỉ là một con thuyền buôn bán những nữ tử bần gia này, vậy tại sao tự thân những người này lại gióng trống khua chiêng mà tới?
Rõ ràng là vì để bắt những tà tu luyện nhân đan, thế nào mà lại đụng phải Thôn Hải Bang bắt người luyện đan?
Nếu Thôn Hải Bang đang buôn bán người, vậy tà tu luyện nhân đan đang ở đâu?
Nhìn nhau một hồi, không ai lên tiếng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất