Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 127. Có vấn đề

Chương 127. Có vấn đề


Đám nữ tử bần dân thất kinh, quần áo tả tơi trên boong thuyền kia, họ đều nhất thời rơi vào trầm mặc xấu hổ.
Chúng học sinh vốn ôm một bầu nhiệt huyết, lòng nghĩa hiệp mà tới, muốn bắt yêu quái tu luyện luyện nhân đan kia, lại chẳng ngờ phá chuyện bang này buôn bán nữ tử, lẽ đương nhiên, chuyện này cũng không phải chuyện gì tốt. Thôn Hải Bang buôn bán nữ tử nhà lành cũng chính là trái lệnh. Nhưng những nữ tử này dù gì cũng tự nguyện, hơn nữa so với chuyện luyện nhân đan thì chuyện này có vẻ quá nhỏ bé không đáng kể.
-Ha ha, giờ ta mới hiểu. Học sinh thư viện gióng trống khua chiêng mà tới, hóa ra là giành cô nương…
-Ta lại không rõ học sinh thư viện quản rộng như vậy, đến ngay cả chuyện người ta chạy đi nơi khác làm ăn cũng quản?
-Ha ha, xưa nay được nghe học sinh thư viện thích nhất trảm yêu trừ ma, giờ ngay cả chuyện khuyên người làm chuyện thất đức chuyển sang hoàn lương cũng nhúng tay vào sao?
-…
-…
Bang chúng Thôn Hải Bang trên thuyền thấy vậy đều cười lớn, những lời đùa cợt bay lên bờ.
Còn lão Triều trên boong thuyền thì chậm rãi chắp tay sau lưng, lạnh giọng cười nói:
-Chư vị cao túc thư viện nếu không tin thì có thể lên thuyền xem. Xem bọn ta có lư đỉnh luyện đan trong thuyền này không. Tuy không đông người nhưng các ngươi hoài nghi người nào bị bọn ta luyện thành đan thì cứ việc nói tên ra, phàm là người Thôn Hải Bang ta đã từng tiếp xúc thì sống hay chết, người ở đâu, ta đều sẽ nói cho các ngươi nghe!
Một câu nói càng khiến học sinh thư viện tràn đầy giận dữ, vô thức nhìn về phía đám người Mạnh Tri Tuyết cùng năm liên đoàn Nam Sơn Minh.


-Lão Triều có vấn đề!
Mà vào lúc này, trong chiếc xe ngựa phía sau lùm cây liễu Phương Thốn nhíu mày.
Từ lúc lão Triều thản nhiên hiện thân, ung dung bình tĩnh đối mặt với học sinh thư viện thì hắn biết chuyện không ổn rồi.
Nếu nữ tử trên con thuyền này thật sự là để luyện đan, vậy lão Triều sẽ không kịp trốn, thì sao lại dám lộ diện trước mặt mọi người?
Dù lão ta là bang chủ Thôn Hải Bang, dù phía sau lão có chống lưng thì quan hệ dính líu với nhân đan cũng là đường chết.
Chưa nói tới thư viện với thành thủ, chỉ riêng người trong giang hồ kia cũng sẽ không bỏ qua cho lão!
Phương Thốn gần như trong một thoáng đã nghĩ được điểm này.
Phương hướng trước đó là đúng. Sau khi phản tỉnh bản thân, Mạnh Tri Tuyết đã tới thăm dò. Cũng chính là vì phát hiện sự mất tích khó hiểu của rất nhiều bách tính ở nơi ôn dịch hoành này, lúc này mới tin cảnh tượng ôn dịch này có liên quan với yêu nhân tu luyện nhân đan. Do vậy sau khi phát hiện người lén lút bắt cóc bách tính liền lập tức cùng nhau vây lại, chuẩn bị lấy bằng chứng.
Nhưng ai lại có thể ngờ được, người của Thôn Hải Bang này lại không phải người bắt.
Còn những nữ tử gặp nạn trong bệnh dịch này thật sự tới bán mình?
Chỉ là trùng hợp sao?
Không thể nào!
Phương Thốn biết. Nếu Thôn Hải Bang chỉ đơn giản vì buôn bán nữ tử, vậy thế đạo hiện giờ hoàn toàn không cần thiết phải làm con thuyền lén lút này. Thậm chí có thể đường hoàng đi ký khế ước bán thân, trực tiếp dán cáo thị, như vậy cũng không biết sẽ có bao nhiêu người chủ động tìm tới cửa. Nhưng bọn chúng lại làm chuyện thần bí như vậy, dường như rất nhiều thuyền cẩn thận, làm chuyện gì đó không thể lộ ra ngoài ánh sáng…
Chỉ có một đáp án. Chúng vốn dĩ chính là vì để dời sự chú ý của đám học sinh thư viện này.
Lại cộng thêm trước đó Thôn Hải Bang này mua lượng lớn dược liệu, tranh giành sâm quý với giá cao, Phương Thốn đã kết luận được một chuyện!
Thôn Hải Bang này với nhân tiêu kia tuyệt nhiên không thoát nổi quan hệ!
Yên lặng ngồi trong xe ngựa, ngón tay Phương Thốn vô thức gõ vào thùng xe, những suy nghĩ trong đầu bắt đầu chuyển động rất nhanh…
-Vì sao lúc này lão Triều cố ý bỡn cợt học sinh thư viện?
-Bởi vì chúng nhận ra những học sinh đang điều tra gì đó, vì vậy cũng lo lắng bị họ phá hỏng chuyện tốt?
-Sự bỡn cợt này có ích gì với chúng?
-Một là, để lại một học sinh thư viện cho mọi người sẽ chỉ gây thêm chuyện, chuyện bé xé ra to, khiến mọi người khó coi, khi lại phát hiện ra gì đó, người khác cũng sẽ không tin tưởng những học sinh thư viện này nữa. Hoặc là, làm mất đi tính tích cực của học sinh thư viện, hy vọng họ từ đây bỏ qua tin vịt trong cảnh bệnh dịch này. Hoặc có lẽ chỉ là vì để tranh thủ chút thời gian?
-Lẽ nào, nhân đan kia đã sắp luyện thành, sợ bị đám học sinh phá rối?
-Nếu là như vậy, Thôn Hải Bang nhất định sẽ kích động khiến những học sinh này ra tay…
-…
-…
Ngay khi những suy nghĩ của Phương Thốn xẹt qua trong đầu thì thấy đám học sinh ở trên bờ đã nhận ra mình bị người ra bỡn cợt, dĩ nhiên phẫn nộ quát lớn:
-Cái đồ chó khốn kiếp, sao dám hung hăng ngang ngược như thế?
-Tuy ngươi không luyện nhân đan, nhưng lợi dụng khi ôn dịch, lừa bán nữ tử nhà lành, lẽ nào là chuyện gì tốt sao?
-Giết đám khốn khiếp lòng lang dạ sói này…
-Mau thả những nữ tử mạng khổ kia ra…
-…
-…
Còn lão Triều đang đón lấy những lời quát mắng của chúng học sinh thư viện thì sắc mặt lại càng có ý chơi đùa cùng ẩn chứa sự mỉa mai.
Lão ta khẽ nâng tay ngăn bang chúng phía sau đang muốn chửi lại, lạnh giọng cười:
-Chẳng qua chỉ là vài nha hoàn nhãi ranh mà thôi, Thôn Hải Bang ta vẫn chưa keo kiệt tới vậy. Nếu những học sinh trong thư viện đã muốn, vậy thì tặng cho các ngươi…
Đang nói sắc mặt trở nên lạnh lùng, bàn tay lớn đột nhiên vẫy vẫy.
Đám bang chúng trên boong thuyền thấy vậy lập tức hiểu ý, chợt đồng thời xông lên phía trước, lần lượt nhấc chân đá tới.
-Bụp bụp bụp…
Một nhóm nữ tử đang quỳ trên boong thuyền kia bỗng bị chúng đạp từng hàng vào giữa nước hồ, nhao nhao kêu gào chói tai.
Chúng học sinh nhất thời mặt đầy kinh sợ, máu nóng sôi trào.


-Thôn Hải Bang quả nhiên có ý kéo dài thời gian, chuyển dời sự chú ý của tất cả mọi người…
Thấy một màn này, giữa hai đầu lông mày Phương Thốn đã có một vùng ý lạnh.
-Có điều, rốt cuộc nơi luyện nhân đan kia ở đâu?
-Rốt cuộc mọi người bị bắt đi như thế nào?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất