Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 156. Vô Tương Bảo Thân Kinh

Chương 156. Vô Tương Bảo Thân Kinh


Phương Thốn hơi nghiêng đầu:
-Kinh thư sao?
Lão Hoàng quản gia gật đầu lia lịa nói:
-Gọi là cái gì mà… Vô Tương Bảo Thân Kinh ấy?
-Vô Tương Bảo Thân Kinh ư?
Phương Thốn nhướng mày một cái, sau đó bước tới, dán chặt mắt vào quyển kinh thư trong hộp. Chỉ thấy đó là một quyển kinh được viết bằng tay có bìa màu trắng, trên trang đầu tiên chính là năm chữ - Vô Tương Bảo Thân Kinh, khi nhìn vào bút tích này…
… Tim của Phương Thốn khẽ nhảy lên, đó là bút tích của huynh trưởng!


-Tướng chủ, kinh văn đó đã được gửi đi rồi!
Tại thời điểm này, bên ngoài thành Liễu Hồ, trên tám trăm dặm của Liễu Hồ, có một con thuyền đu đưa trên sóng xanh. Trên thân thuyền, có người đội một cái mũ, ngồi nướng một con cá tươi, một mình ngồi đó thưởng thức. Nghe thấy hồi báo của hạ nhân, người đó cũng không hề thay đổi sắc mắt, chỉ nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, cầm lấy bầu rượu nhỏ trong tay, bình tĩnh nhắm mắt lại, không ai biết lúc này người đó đang nghĩ cái gì.
Người vừa đưa tin trở về đó cẩn thận hỏi:
-Ngài nói, hắn ta sẽ tu tập chứ?
-Đương nhiên là sẽ!
Người cầm bình rượu đó ngồi một lúc, sau đó mới cười nhẹ nói:
-Dù sao thì đó cũng là do huynh trưởng hắn ta tự tay viết ra!
-Nhưng mà…
Hạ nhân đó do dự một hồi, mới nói:
-Dù sao thì đó cũng là một quyển phế kinh!
-Chưa chắc!
Người cầm bình rượu đó ngồi một lúc, sau đó mới thì thầm:
-Đường đường là Phương Xích tiên sư của Đại Hạ, phí tận ba năm thời gian tâm huyết, chính miệng hắn ta nói là vì tỉ vạn bách tính của Đại Hạ chế ra bộ Vô Tương Bảo Thân Kinh này, làm sao có thể chỉ là một bộ phế kinh được.
-Tứ đại thần vương, thất vị hoàng tử, thậm chí là tiên đế bệ hạ, không phải đều đã cho người luyện qua bộ kinh này rồi hay sao?
Tên hạ nhân đó nhỏ giọng nói:
-Nhưng cuối cùng, bất kể những người mà bọn họ chọn ra thiên tư như thế nào, tu vi như thế nào, phẩm hạnh như thế nào, tiêu hao mất bao nhiêu là tài nguyên. Kết quả cuối cùng đều không đạt yêu cầu. Bây giờ ai ai cũng nói rằng đây quả thực chỉ là một quyển phế kinh mà thôi, pháp Bảo Thân được ghi lại trong đó cũng chỉ được truyền bá rộng rãi ở Đại Hạ, nó cũng giống với Bảo Thân cấp bậc ngũ phẩm kém cỏi nhất, đừng nói đến Tiên Thân của hoàng tộc, phật đạo nhị tông của Ngọc Thân và Kim Thân, e rằng ngay cả pháp ngũ khí cơ bản nhất cũng không thể sánh được…
-Nếu thế gian Bảo Thân phân thành ngũ phẩm thì ngũ phẩm đó chính là ngũ khí luyện thân pháp, còn Vô Tương Bảo Thân này…
Hạ nhân đó trầm mặc một hồi, sau đó nhỏ giọng nói:
-Xem ra còn thấp hơn cả ngũ phẩm, phải gọi nó là lục phẩm…
-Đây chỉ là những gì người thường nghĩ mà thôi…
Vị tướng chủ đó nghe vậy cũng chỉ cười nhẹ nói:
-Ngươi cũng nghĩ như vậy sao?
Hạ nhân do dự một lúc rồi thì thào:
-Hiện giờ, theo sự công nhận của các đại nhân Triều Ca kia, mặc dù Phương Xích tiên sư của Đại Hạ thiên tư rất cao, nhưng hắn ta vẫn còn quá trẻ. Một thân tu vi của hắn tích lũy lại, tính ra cũng chỉ có ba mươi năm mà thôi. Hắn học các pháp môn của người khác có thể là rất lợi hại, nhưng bản thân hắn ta muốn tự mình suy diễn ra một pháp môn mới thì kiến thức vẫn còn quá cạn. Bất kỳ một pháp môn nào trên thế gian này không phải đều là kết quả của việc tích lũy ngày qua ngày, tháng qua tháng, tôi luyện ngàn năm. Còn đạo pháp đó của hắn cũng chỉ là nhất thời nảy ra mà thôi, bản chất cũng chỉ là loại tầm thường nhất…
-Công nhận sao?
Vị tướng chủ kia trầm mặc một hồi, bỗng nhiên bật cười:
-Nếu bọn họ thật sự cho rằng pháp môn này tầm thường, thì bọn họ đã không dốc sức tìm kiếm các kỳ tài trên thế gian này để đi tu luyện pháp môn này rồi. Bọn họ mưu đồ đào ra bí ẩn trong pháp môn này, hoặc là trong mắt một số người, họ cho rằng đây đích thực là một phế kinh, nhưng nếu đặt ở trong mắt những kẻ tầm thường, pháp môn bí ẩn này chẳng phải cũng giống với phế kinh hay sao?
-Thình thịch…
Hạ nhân đó nghe xong lời nói của tướng chủ không kìm được mà nuốt nước bọt, nhìn có vẻ vô cùng sợ hãi, qua một lúc sau mới nói:
-Nhưng mà chúng ta cứ như vậy mà gửi pháp môn này đến Phương phủ, sẽ không… sẽ không gây ra hậu quả gì khủng khiếp chứ?
-Ha ha, cho dù chúng ta không gửi đi thì cũng sẽ có người khác gửi đi!
Vị tướng chủ đó cười một tiếng rồi nói:
-Trong mấy năm cuối của tiên sư có quá nhiều chỗ mà người khác không thể hiểu được. Pháp môn mà hắn để lại, cho dù được suy diễn như thế nào thì cũng giống như là một phế pháp. Nhưng mà các đại nhân kia vẫn không tiếc lãng phí bao nhiêu là tiền đồ của các thiên tài tiên miêu để tu luyện nó, chính là muốn xem thử xem trong pháp môn này có môn đạo nào mà người khác không hiểu hay không, nhưng cái gọi là thiên tài tiên miêu kia thì làm sao mà có thể so sánh được với huynh đệ cùng mẫu thân với tiên sư được chứ? Nếu có ai có thể khám phá ra được bí mật của pháp môn này thì cũng chỉ có hắn ta là người duy nhất có thể làm được!
-Chỉ là đám người đại nhân vật kia ưa thể diện, cũng là vì có quá nhiều người đang nhìn chằm chằm vào Phương gia của Liễu Hồ, bọn họ mới không tiện đem cái pháp môn mà bọn họ công nhận là phế pháp đưa cho đệ đệ của tiên sư để tránh mang tiếng xấu. Chúng ta làm như thế này, thực tế là đã giúp bọn họ. Dù chúng ta không làm, ha ha, ngươi có tin hay không, chỉ trong vòng một năm thôi cũng sẽ có ít nhất năm quyển pháp môn đó được gửi tới Phương phủ!
Hạ nhân nuốt nước miếng nói nhỏ:
-Nếu thật sự là phế pháp, vậy thì Phương nhị công tử kia không phải là…
-Không thể nào…
Tướng chủ cười khẽ một tiếng, giọng nói cũng có chút trầm đi:
-Năm đó tiểu tiên sư Phương Xích thần thông kinh thế, lại tình cờ có cơ duyên tự mình tiến vào Liên Hoàng tộc mà tất cả mọi người không một ai có thể vào được Thiên Đạo Bí Phủ đó, gặp được Bản Nguyên Thiên Tâm, ngươi nói hắn ta…


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất