Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 272. Trưởng lão điên (2)

Chương 272. Trưởng lão điên (2)


Một lát sau, Tiểu Từ tông chủ mới nói:
-Thần Sơn trưởng lão là bỗng nhiên xuất hiện vào thời gian một tháng sau khi người của Thủ Sơn Tông bị giết hết, khi đó tuổi tác ta còn nhỏ, chỉ nghe các trưởng bối nói qua, lúc ông ấy về tới tông môn, cả người đều bị trọng thương, trong tay cầm một bức tranh, ha ha cười lớn rồi nói tất cả tinh hoa của tạo hóa đều ở trong tay mình…
-Nhưng mà sau khi cười ta thì té xỉu trên mặt đất, lúc tỉnh lại, cả người đã có chút điên khùng, ôm chặt lấy bức tranh kia, chỉ cần có người muốn tới gần hỏi cái gì đó là nói rằng đối phương muốn cướp bức tranh, sống chết muốn đánh nhau với người đó, lúc ấy có rất nhiều người tới muốn hỏi ông ấy, nhưng tu vi của Thần Sơn trưởng lão cao, thần trí lại không tỉnh táo nên đành phải thôi!
-Thời gian ngày qua ngày, lúc đầu người của Thủ Sơn Tông đều chờ Thần Sơn trưởng lão tỉnh táo lại, nhưng ngờ được, ông ấy điên lại là một ngày hơn một ngày, lúc đầu chỉ là không cho người khác tiếp cận sợ bị đoạt đi bức tranh kia, thế nhưng mà về sau ông ấy lại cả ngày buồn rầu, thậm chí còn chủ động cầm bức tranh kia cho người khác xem, nhưng sau khi người khác xem xong thì lại hô đòi đánh đòi giết…
-Tranh?
Phương Thốn nghe được, không khỏi hơi nhíu mày, nói:
-Tranh gì?
Trên mặt Tiểu Từ tông chủ lập tức lộ ra nụ cười khổ:
-Cái đó thực ra là một bức tranh trống…
-Trang trống?
Phương Thốn nhất thời kinh ngạc.
-Đúng vậy!
Tiểu Từ tông chủ bất đắc dĩ nói:
-Thứ Thần Sơn trưởng lão coi như bảo bối, người khác sao dám coi thường, thậm chí 30 năm trước, còn có một tin đồn, nói Thần Sơn trưởng lão có được một phương bí điển, các vị tông chủ, cho dù ngay cả Ngoan Thần Vương cũng sai thủ hạ qua đây xem, liều mạng chịu một trận đánh của Thần Sơn trưởng lão cũng phải xem bức tranh kia, nhưng bất luận người tới tu vi thâm hậu cỡ nào, có bao nhiêu pháp môn nhưng cuối cùng sau khi xem đều có một kết quả chính là bức tranh kia quả thật chỉ là một bức tranh trống…
Chân mày Phương Thốn cau lại:
-Chỉ vì bức tranh trống này mà điên rất nhiều năm?
-Đúng vậy, mà lại là càng ngày càng điên…
Trong lòng Thanh Tùng trưởng lão vẫn còn sợ hãi gật đầu, nói:
-Trước đây chúng ta đã nói qua, nếu như Phương trưởng lão không có việc gì thì đừng tới gần phía sau đỉnh núi kia chính là bởi vì nguyên nhân này, bây giờ Thần Sơn trưởng lão cả ngày chỉ ôm bức tranh kia lắc lư ở sau núi, gặp được người nào sẽ mở bức tranh kia ra cho người đó xem, sau đó hỏi ở trên đó vẽ cái gì, nếu như người khác nói chỉ là một tấm giấy trắng thì ông ấy lập tức phẫn nộ, muốn đánh giết người, nếu như người khác nói thấy được thì khẩn trương hỏi là thấy cái gì, nói không đúng tâm ý, ông ấy cũng muốn giết…
Càng nói thần sắc càng là bất đắc dĩ:
-Còn ở tình trạng bình thường thì chỉ là thành thành thật thật ở phía sau núi, sẽ không ra ngoài, nếu không thật sự chạy đến trong tông môn gây loạn vậy thì Thủ Sơn Tông ta cũng không cần đợi thêm gì nữa, cứ đóng cửa là xong chuyện…
Phương Thốn khẽ chay mày, cảm thấy có thể việc này không đơn giản như vậy…
Một người đã từng là đệ nhất cao thủ của Thủ Sơn Tông, thế mà bởi vì một bức tranh trống mà điên rồi?
Việc này nghĩ thế nào cũng đều cảm thấy có chút cổ quái.
Nhất thời, ngay cả bản thân Phương Thốn cũng muốn xem bức tranh kia, có điều, hắn cũng chỉ là muốn xem thử thế thôi rồi rất nhanh bỏ đi ý nghĩ này, trên người tên điên này thực sự có quá nhiều chuyện nghi hoặc, nhất thời không đoán ra được gì…
-Tranh có vẽ gì hay không không quan trọng…
Hắn suy nghĩ một hồi mới nhìn đám người Tiểu Từ tông chủ nói:
-Bây giờ chắc chắn là không có cách nào từ trên người ông ấy hỏi được Bảo Thân Pháp đúng không?
Một câu hỏi này khiến ba người Tiểu Từ tông chủ, Thanh Tùng, Hàn Thạch giống như bị bóc trần vết sẹo, cúi mặt buồn rầu.
-Đã thử qua vô số lần…
Qua một hồi lâu, Hàn Thạc trưởng lão nặng nề hít một hơi, nói:
-Đã nhiều năm như vậy, chúng ta coi như là đã thử hết tất cả biện pháp có thể nghĩ tới, hoặc là lừa gạt hoặc là dỗ dành, thậm chí trước kia còn từng nghĩ đến tìm mấy tiểu tiên tử xinh đẹp tới dẫn dụ ông ấy… Khụ, cái này không quan trọng, quan trọng là Thần Sơn trưởng lão này thật sự là gặp người nào đánh người đó, tu vi ông ấy còn cực cao, ngay cả thần tướng thủ hạ dưới trướng Ngoan Thần Vương tới muốn đoạt bức tranh kia trong tay ông ấy, kết quả… kết quả là ôm lấy một bên mắt rời đi…
-Đúng vậy…
Thanh Tùng trưởng lão cũng cảm thán:
-Mấy năm trước, Tiểu Từ tông chủ cùng từng đến đó khóc cầu xin ông ấy truyền pháp…
Mặt Tiểu Từ tông chủ lập tức đỏ lên, nói:
-Nói cái này làm gì?
Ngược lại Phương Thốn lại tò mò, đứng lên:
-Kết quả thế nào?
Thanh Tùng trưởng lão nhìn Tiểu Từ tông chủ một chút, thở dài:
-Nằm trên giường ba tháng…
Hàn Thạch trưởng lão gật đầu theo:
-Đúng vậy, nếu không phải ta kịp thấy được thời cơ, mở ra đại trận hộ sơn thì người tông chủ này cũng mất luôn rồi!
Tiểu Từ tông chủ yên lặng không nói, trong lòng cực kỳ mệt mỏi.
-Đây là một tên điên…
Hai vị trưởng lão và tông chủ đều có chút bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn về phía Phương Thốn.
Chuyện này bọn họ đã nói qua vô số lần, cũng thử qua vô số lần, nhưng cuối cùng vẫn là không có chút biện pháp nào với vị Thần Sơn trưởng lão ở phía sau núi kia, biết rõ Thần Minh Luyện Thân Kinh có thể cứu được Thủ Sơn Tông ở trên người ông ấy, thế nhưng hết lần này đến lần khác không cách nào hỏi ra được, còn phải hầu hạ ông ấy ăn ngon uống sướng, tránh cho không để ý một cái là lại chạy vào thiện đường bắt lấy đầu bếp hỏi:
-Trên tranh này là cái gì?
-Bất luận thế nào, nếu Thủ Sơn Tông không có Luyện Thân Bảo Pháp, mà hi vọng duy nhất có thể biết được Luyện Thân Bảo Pháp lại ở trên người ông ấy…
Bản thân Phương Thốn cũng là nghĩ một hồi rồi bỗng nhiên nói:
-Ta tìm thời gian đi gặp ông ấy!
-Ừm…
Hai vị trưởng lão và Tiểu Từ tông chủ gật nhẹ đầu rồi chợt giật mình:
-Cái gì?
Phương Thốn nhìn bọn họ một chút, quở trách:
-Vì sao các người lại dùng ánh mắt không biết tự lượng sức mình này nhìn ta?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất