Chương 308. Thần Vương Hoàng Thành (2)
Xung quanh nhất thời im lặng, Văn Thư cùng Thần Tướng đều đang nhìn nhau.
Vị Văn Thư kia lúc đầu còn do dự, bỗng nhiên quay đầu nhìn Chưởng Lệnh bên cạnh, lập tức hiểu ra điều gì, không chút nghĩ ngợi nghiến răng một cái rồi mở miệng, lập tức một đoạn đầu lưỡi bay ra ngoài, mà mặt khác sắc mặt mấy vị Thần Tướng cũng đại biến, không rõ vì sao vị này phải làm như thế, mà cũng có người phản ứng mau lẹ cắn chặt răng học theo.
-Rõ ràng vừa rồi ta không có... không có kêu...
Trong đó có một số vị Thần Tướng trẻ tuổi kinh ngạc nhìn hành vi của đám người xung quanh, đã sợ muốn hồn lìa khỏi xác, ngơ ngác đứng không biết làm gì. Mấy lão Thần Tướng bên cạnh liền cắn răng một cái, giơ tay bắt bọn hắn lại, trực tiếp cắt đầu lưỡi của bọn hắn xuống.
Trong khoảnh khắc, đầu lưỡi rơi đầy đất.
Những cảnh tượng này ở trong mắt tất cả mọi người, đặc biệt là những bách tính bên dưới thì thật đáng sợ và khủng khiếp.
...
...
- Luyện Khí sĩ của quận Thanh Giang phản ứng cũng nhanh đấy...
Vị nữ Thần Vương kia khẽ nhíu mày, lười biếng nói:
-Không cần khiến cho đất phải tanh hôi, thả bọn hắn đi.
Chưởng Lệnh, Văn Thư cùng mấy Thần Tướng khác cảm thấy sắp khóc, tại sao không nói sớm hơn chứ?
Ngược lại vị nữ quan kia nhìn qua đám người ngậm chặt cái miệng đang chảy máu của mình, cười lạnh một tiếng.
-Các ngươi không cần sợ sệt.
Lúc mọi người xung quanh đang hoảng sợ, vị nữ Thần Vương này uể oải khoát tay áo, ánh mắt chậm rãi quét tới đám người, lười biếng nói:
-Có một người tên Phương Thốn, bây giờ hắn đang ở đâu, ta tới là để tìm hắn...
Ào ào.
Vô số ánh mắt nhìn về phía phi thuyền.
-Hỏng...
Mà lúc này trên phi thuyền, vị Tiểu Từ tông chủ đang khom mình hành lễ đến bây giờ vẫn chưa dám ngẩng đầu lên này lập tức bị dọa sợ đến mức chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, mặt hoảng sợ nhìn về phía Phương Thốn, đồng thời lặng lẽ kéo tay hắn một cái, ra hiệu hắn mau tranh thủ hành lễ.
Nhưng Phương Thốn cũng không hành lễ, hắn vẫn đứng thẳng tắp ở trên boong thuyền, lẳng lặng đánh giá nữ tử đang ngồi trên lưng Phượng Hoàng kia.
Mà vào lúc này vị nữ Thần Vương kia cũng đã ngẩng đầu lên, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía phi thuyền.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, sự chú ý của tất cả mọi người đều đặt trên Phương Thốn và vị nữ Thần Vương này.
Vị nữ Thần Vương yêu thích giết chóc đến tìm Phương Thốn?
Vào lúc này tất cả mọi người đều đã nhớ tới lời đồn đại kia, nghe nói khi Phương Xích còn sống đã có mối thù sinh tử với nữ Thần Vương, nhất là khoảng thời gian trước có một vị tướng chủ Hoàng Thành đã từng xuất hiện tại thành Liễu Hồ truyền ra tin tức bất lợi với Phương gia, bây giờ vị nữ Thần Vương này tự mình đến quận Thanh Giang, chẳng lẽ là vì...
Trong lúc mọi người đang suy nghĩ thì vị kia nữ Thần Vương này bỗng nhiên ngồi dậy từ trên lưng Phượng Hoàng khiến tâm thần tất cả mọi người đều run lên.
Nàng chậm rãi duỗi chân, đạp lên hư không.
Mỗi khi mũi chân trần nhẹ nhàng bước xuống thì giữa không trung sẽ có một đóa hỏa diễm sinh ra từ hư vô nâng bàn chân nàng lên, vì vậy nhìn nàng giống như là đang đi giữa không trung vậy, chiếc áo hoàng văn đỏ thẫm trên thân bị gió thổi bay lất phất, nàng đi tới từng bước một.
Đôi mắt kia nhìn về phía Phương Thốn trên boong thuyền, trong ánh mắt tựa hồ có chút lãnh ý.
-Ngươi chính là Phương Thốn?
Lúc này tâm trí của mọi người cảm thấy như đang bị treo ngược lên trời, cực kỳ áp lực.
Tiểu Từ tông chủ bên cạnh Phương Thốn hận không thể quỳ xuống trả lời thay cho Phương Thốn.
Phương Thốn nhẹ nhàng hít một hơi, khen:
-Thật là đẹp...
-...
Bởi vì lúc này không có bất kỳ ai dám phát ra tiếng động, cho nên mọi người đều nghe được lời Phương Thốn nói.
Sau đó một chút, tất cả mọi người liền có cảm giác rơi vào Cửu U Địa Ngục.
Lạnh đến thấu xương.
Chết tiệt, đây là lúc nào mà ngươi còn nói nhưng lời này?
Nhất là mấy vị vừa mới cắt đầu lưỡi Chưởng Lệnh cùng Thần Tướng bọn họ càng là kinh sợ đến run rẩy, xong xong, đã sớm nghe nói tính tình nhị công tử Phương gia rất ăn chơi, không nghĩ tới đúng là thật, hắn là thật sự cho rằng nhờ vào thanh danh của huynh trưởng Phương Xích thì trên đời này không ai dám giết hắn à, hay là hắn cảm thấy mình đã chết chắc, cho nên trước khi chết nói linh tinh cho sướng mồm?
Chỉ là sau khi ngươi nói sướng mồm xong, biết đâu vị nữ Thần Vương này làm thịt ngươi xong chưa đủ đã, thuận tay làm thịt luôn chúng ta thì sao bây giờ?
Mà một bên Tiểu Từ tông chủ nghe thấy lời nói của Phương Thốn, lập tức cả người đều một lảo đảo, cộc đầu vào mạn thuyền một tiếng, nhưng hắn cũng không để ý đau đớn, càng không để ý tới việc mất mặt, thầm nghĩ Bảo Thân Kinh của Thủ Sơn Tông vừa tìm được về, nhưng tương lai của Thủ Sơn Tông lại thật sự mờ mịt...
...
...
Mà lúc này nỗi lo lắng bọn hắn cũng không cách nào giải tỏa.
Bởi vì qua một lúc lâu bên kia không có động tĩnh gì.
Nếu nữ Thần Vương nổi giận cũng tốt, quát tháo cũng tốt, thậm chí trực tiếp giết người cũng tốt, nhưng bây giờ một chút động tĩnh cũng không có.
Bọn hắn chờ đợi rất lâu không thấy động tĩnh thì cũng muốn rời đi nhưng không ai có dũng khí làm chuyện đó. Lúc này có người làm liều hơi ngẩng đầu lên nhìn về phía vị nữ Thần Vương kia, sau đó lập tức giật nảy mình...
Vị nữ Thần Vương kia, nàng...
...Đỏ mặt.
Lúc này miệng nàng khẽ nhếch, tựa hồ có chút kinh ngạc, trên mặt hiện lên một tia ửng hồng.
Thân thể của nàng dường như hơi cong lên, giống như là đang cứng đờ.
Mà Phương Thốn trên boong thuyền thì mỉm cười, vẫn đang nhìn nàng, ánh mắt của hắn không kiêng nể, không chỉ nhìn qua nàng mặt, thậm chí còn nhìn xuống bên dưới, quét qua đồi ngực cao vút, cái eo thon cùng phần dưới bụng nàng, sau đó lướt đến đôi chân dài đến kinh ngạc, cùng bàn chân giống như là do đại sư cao siêu nhất dùng bạch ngọc đẹp nhất thế gian điều khắc ra vậy...
-Nam Hoàng có giai nhân, giết người không cần dùng đao...
Sau đó hắn chậm rãi lắc đầu, lần nữa tán thưởng:
-Thật là đẹp...
Tất cả mọi người nghe câu nói của hắn, một lần nữa căng thẳng.
Mà mặt vị nữ Thần Vương kia rõ ràng càng ngày càng đỏ hơn, thân thể cũng càng cứng, thậm chí hơi run lên.