Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 317. Hơi thấp kém (2)

Chương 317. Hơi thấp kém (2)


Thấy bọn hắn gật đầu, Phương Thốn lập tức trầm giọng gật đầu theo, nói:
-Việc này không nên chậm trễ, hiện tại vãn bối muốn ngay lập tức trở về chỉnh đốn đội ngũ.
Nói xong, hắn một lần nữa hành lễ với bách tính phía dưới, lập tức dấy lên làn sóng ngưỡng mộ.
-Điều này… xem như quyết định rồi sao?
Vẻ mặt mấy vị tông chủ đều vô cùng phức tạp, trong lòng khó chịu không gì sánh được.
Nhìn trộm về phía Phạm lão tiên sinh một chút thì phát hiện dường như dáng vẻ vị lão tiên sinh này cũng có chút không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Mà vào lúc này, Phương Thốn mặt không biểu tình, trước hành lễ với Phạm lão tiên sinh, sau lại hành lễ với ngũ đại tông chủ, cũng không nói thêm gì nữa, quay người leo lên phi thuyền, chậm rãi bay đi trong vô số ánh mắt quan sát…
Trong thành chỉ còn lại Phạm lão tiên sinh và ngũ đại tông chủ đang sững sờ, cùng một đám bách tính đang kích động reo hò.
...
...
-Điều này... Phương nhị công tử, vừa rồi có phải là hơi quá hay không...
Lúc phi thuyền đã bay được hơn một trăm trượng, Tiểu Từ tông chủ mới thoáng có phản ứng, mà nhìn vẻ mặt kia cũng không biết là muốn khóc hay là muốn cười, dáng vẻ dường như muốn nói rất nhiều thứ, nhưng lại không dám nói, chỉ có thể ủy khuất giấu ở trong lòng.
-Hơi quá gì?
Lúc này Phương Thốn đã khôi phục bình tĩnh, cười cười nhìn hắn.
-Quá… quá lỗ mãng đi?
Tiểu Từ tông chủ do dự nói ra hai chữ "lỗ mãng", nhìn trộm Phương Thốn một chút, thấy hắn không có vẻ gì là tức giận, mới vội vàng nói ra:
-Ta thật sự không nghĩ tới, làm sao ngươi bỗng nhiên làm chuyện này náo loạn cả lên, Khuyển Ma kia cũng không phải là tiểu yêu bình thường, nhìn độ coi trọng của Phạm lão tiên sinh đối với nó là biết nhất định là khó đối phó. Nhất là nó ở Ô Nha Sơn đã thu thập được một đám yêu quái tinh anh làm binh lính, gần như trở thành một tai họa lớn của quận Thanh Giang, cho dù là Cửu Tiên Tông e rằng cũng không dám đánh cược có thể diệt trừ nó đâu...
Nghe Tiểu Từ tông chủ nói, Phương Thốn lập tức nở nụ cười:
-Ta hiểu.
Con Khuyển Ma kia vô pháp vô thiên, làm việc không kiêng nể gì cả, nếu như là dễ đối phó vậy sợ là đã bị Luyện Khí Sĩ của quận Ô Hà chém giết. Nhưng hiện tại nó vẫn bình yên, thậm chí càng ngày càng hung hăng ngang ngược, vậy thì có thể nói nó có mấy phần bản lĩnh thực sự, nói không chừng có thể so với Kim Đan cao giai, thậm chí là đại yêu Nguyên Anh, lại còn thêm việc nó mời chào một đám yêu thú, rốt cuộc thế lực của nó mạnh như thế nào?
Khiêm tốn mà nói tối thiểu cũng gấp ba lần Thủ Sơn Tông, khoa trương mà nói thì cũng có khả năng vượt qua cả Cửu Tiên Tông.
Mà đối mặt với đối thủ khó chơi như thế này, nội tình Thủ Sơn Tông cũng không đủ, căn bản là không trêu chọc nổi. Trên thực tế trong ý nghĩ của Tiểu Từ tông chủ thì đối mặt đại yêu bậc này thì đừng nói là đảm nhiệm nhiều việc, Thủ Sơn Tông chỉ cần canh lúc ngũ đại tông môn liên thủ tiêu diệt nó, đi theo lăn lộn kiếm một chút công đức, có cảm giác tham dự một chút cũng đã là rất khá...
-Ngươi hiểu... hiểu mà ngươi còn nói như thế sao?
Tiểu Từ tông chủ không dám trách móc, cố gắng làm cho những lời phàn nàn của mình nghe nhẹ nhàng hơn một chút.
-Ta đây cũng là vì Thủ Sơn Tông thôi mà.
Phương Thốn quay đầu nhìn về phía hắn, cười nói:
-Chẳng lẽ ta không biết việc ngũ đại tông môn bày tiệc rượu là để làm gì sao. Nếu lần này không có con Phượng Hoàng kia đột nhiên tới, sợ là hiện tại việc ba nhiệm vụ này nên được làm như thế nào, những điểm công đức kia được phân ra sao, đều đã sớm có kết quả, ta cũng biết rõ nếu cứ như vậy, Thủ Sơn Tông nhất định không được chia chén canh ngon...
-Chúng ta cũng không có tư cách được phân chén canh ngon...
Tiểu Từ tông chủ bày ra vẻ mặt đau khổ, nói:
-Mặc dù tìm về được Bảo Thân Pháp, nhưng thực lực của Thủ Sơn Tông chúng ta...
Phương Thốn cười nói:
-Nếu như Thủ Sơn Tông muốn vào hàng ngũ lục đại tông môn thì nhất định phải có đại công đức, đại danh vọng, người người hướng tới. Nhưng nếu chúng ta chỉ là đi theo sau lưng ngũ tông, được bọn hắn tùy ý phân cho chút nước hoa quả thì đừng nói trong năm nay, mà là ba năm nữa, thậm chí sáu năm, chín năm, cũng không chắc có thể thành công. Chỉ khi tự chủ đứng ra lãnh đạo một phen đại sự, lập chút công lao sự nghiệp thì mới hơi có hi vọng.Li ê n hệ zl: 0 7 6 9 4 1 7 9 8
Tiểu Từ tông chủ ngập ngừng, nhẹ nhàng gật đầu, nói:
-Trưởng lão nói rất đúng.
Nhưng sau đó lại than nhẹ một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ tự giễu, nói:
-Nhưng chỉ sợ lúc trảm trừ yêu ma thì ngũ đại tông môn cũng không chịu xuất toàn lực. Thủ Sơn Tông chúng ta nhận vị trí thủ lĩnh của việc lần này, chiếm hết thanh danh, chúng ta không có bị bọn hắn cự tuyệt cùng châm chọc, cũng đã là cho Phương nhị công tử ngươi mặt mũi rồi...
-Ta hiểu được.
Phương Thốn biết Tiểu Từ tông chủ đang nói sự thật, cười nói:
-Kỳ thật có thanh danh là đủ rồi.
Tiểu Từ tông chủ lập tức có chút không hiểu nhìn về phía hắn.
Phương Thốn cười cười, nói:
-Dù lão tiên sinh hay ngũ đại môn phái thì đều biết tầm quan trọng của thanh danh...
-Mà ta lại cảm thấy cách bọn hắn đoạt thanh danh lại hơi thấp kém.
Phi thuyền về tới trong tông môn vào sáng sớm ngày thứ hai.
Lúc này, Thủ Sơn tông vẫn yên bình, có đệ tử ở trong núi đang luyện khí, có đệ tử đang hái thuốc, có đệ tử chuẩn bị rời núi đi kiếm điểm công đức, cũng có hai vị trưởng lão đang ôm vò rượu ngủ say trong Đạo Đức Điện. Sương sớm đang lên, một khung cảnh yên bình của tiên gia, cũng không có người nào biết trưởng lão nhà mình đã náo loạn ở quận Thanh Giang như thế nào.
Tiểu Từ tông chủ tuy không hiểu "đoạt thanh danh" mà lúc trước Phương trưởng lão nói là sao, nhưng bất kể thế nào, nếu Phương Thốn trưởng lão đã hứa hẹn thậm chí lập lời thề thì cũng không cần để ý đến các tông môn khác, nhà mình nhất định phải cố gắng hết sức. Thế là lúc trên phi thuyền hắn thức nguyên một đêm không ngủ lập lên một kế hoạch sơ bộ, bây giờ nhất định phải gọi các đệ tử về để bàn tiếp.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất