Chương 318. Tự sắp xếp
Chỉ là lúc hắn chuẩn bị hạ phi thuyền để đi gõ chuông cảnh tâm trên Đạo Đức Điện thì không nghĩ rằng, Phương Thốn trưởng lão lại ngáp ngủ, muốn trở về núi Ngọc Kính để ngủ bù, thẳng chân đạp Tiểu Từ tông chủ khỏi boong thuyền.
-Mới chỉ hai ngày mà Phương trưởng lão.
Cả người vị Phương trưởng lão này giống như bùn nhão, buồn ngủ nói:
-Ngươi tự sắp xếp đi.
Trong lòng Tiểu Từ tông chủ gấp như lửa đốt, tràn đầy bất đắc dĩ.
Thậm chí hắn còn nghĩ, chẳng lẽ Phương trưởng lão định dùng pháp bảo gì của huynh trưởng hắn truyền lại sao?
...
...
Mặc kệ Tiểu Từ tông chủ đi làm hết thảy những gì có thể, Phương Thốn lại về tới núi Ngọc Kính, đặt đầu nằm xuống, ngủ một giấc thật thoải mái. Lúc tỉnh lại thì cảm thấy tinh thần thoải mái, nhìn sắc trời ngoài điện đã tối xuống là biết hiện tại là ban đêm.
Hắn cùng mấy tông môn kia ước định ba ngày sau sẽ gặp nhau ở thành Thanh Giang, mà thời gian Thủ Sơn Tông đến thành Thanh Giang, cho dù dùng phi thuyền thì cũng mất khoảng một ngày. Mà bây giờ đã ngủ một ngày, nói cách khác, cho dù là đi đường suốt đêm, thời gian của hắn cũng chỉ còn lại hơn một ngày, chắc hẳn lúc này Tiểu Từ tông chủ đã gấp muốn lên phát hỏa, Phương Thốn than thở, sau đó đứng lên, chuẩn bị ăn chút cơm.
Ba người Vũ Thanh Ly, Tiểu Thanh Liễu, tiểu hồ ly đều đã chờ bên trong điện, chắc hẳn bọn họ cũng đều biết lời hứa của Phương Thốn tại thành Thanh Giang. Chỉ là dù sao bọn hắn cũng hiểu rõ Phương Thốn, nên lúc này mặc dù đang chờ mệnh lệnh của Phương Thốn thì cũng không sốt ruột.
Phương Thốn từ từ ăn xong một bát canh hạt sen, sau đó nói với Tiểu Thanh Liễu:
-Gọi mấy lão ma kia vào núi đi.
Tiểu Thanh Liễu lập tức cười nói:
-Bọn hắn biết công tử cần dùng đến, vậy nên đã chờ sẵn ngoài núi.
Nói xong hắn chạy ra ngoài điện, không đến một phút sau đã thấy mấy đạo nhân ảnh từ ngoài điện cung cung kính kính đi đến.
-Lâm Cơ Nghi bái kiến công tử...
-Quái Ly bái kiến công tử...
-Quỷ Thư Sinh bái kiến công tử...
-Hồng Đào bái kiến công tử…
Người tới chính là mấy vị lão ma đã một đường đi cùng Phương Thốn từ thành Liễu Hồ đến Thủ Sơn Tông, đương nhiên, trước kia lúc ở thành Liễu Hồ, Phương Thốn là Luyện Tức Cảnh, thì gọi bọn hắn là lão ma cũng được, chứ bây giờ vẫn gọi là lão ma thì có chút không hợp lý.
Mà mấy người này rõ ràng cung kính hơn so với lúc ở thành Liễu Hồ, khi vừa vào điện, bọn họ thành thật cúi đầu bái kiến Phương Thốn, tuy im lặng cúi đầu, nhưng trên mặt bọn hắn lại biểu lộ vẻ rất vui mừng, đặc biệt dù là Phương Thốn cũng nhìn ra được khí tức trên người bọn họ có thêm mấy phần quỷ dị, một thân bản lĩnh so với lúc ở thành Liễu Hồ thì đã mạnh hơn không ít.
Xem ra việc nghiên cứu bộ Thần Minh Luyện Thân Pháp kia cũng đem lại cho bọn hắn không ít lợi ích.
Phương Thốn nhìn qua đám người một chút, cười nói:
-Cũng đã hai tháng, gần đây các ngươi như thế nào?
Bốn người đưa mắt nhìn nhau, cùng nhau quỳ gối:
-Công tử ân sâu nghĩa dày, chúng ta cảm động đến rơi nước mắt...
Phương Thốn có thể nhận ra được trong lời nói này đúng là có vẻ cảm kích.
Dù sao bọn hắn là những người trong giang hồ, vô luận là phương pháp tu hành hay là thần thông thuật pháp, tài nguyên tu hành cũng đều không có nguồn, hơn phân nửa chỉ là tu Luyện Thân Pháp Mệnh ngũ phẩm. Việc được mình ban cho Bảo Thân Pháp tứ phẩm đối bọn hắn mà nói thì có ý nghĩa to lớn không thể diễn tả được, nhất là đối với Luyện Tức Cảnh như Lâm Cơ Nghi và Hồng Đào nương tử thì càng là một phen tạo hóa lớn.
Đương nhiên, người giang hồ tự có bản chất kiệt ngạo cùng dã tính khó thuần, nếu như mình mong chờ bọn họ trung thành tuyệt đối với mình chỉ vì một đạo pháp tứ phẩm, ha ha, người lăn lộn trong giang hồ cũng không ngốc.
-Lần này gọi các ngươi tới là bởi vì có một số việc cần các ngươi làm.
Không dài dòng nữa, Phương Thốn nói thẳng.
Mấy vị tán tu giang hồ nghe xong vẻ mặt lập tức biến sắc, thái độ cũng ngưng trọng hơn, Lâm Cơ Nghi hơi đứng thẳng lên, cung kính nói:
-Chúng ta đã biết được chuyện lời thề của công tử tại thành Thanh Giang, nếu công tử có việc gì cần chúng ta làm thì xin công tử hãy trực tiếp phân phó, mệnh của mấy người chúng ta đều là của công tử, từ lâu đã không đếm xỉa...
Không chỉ Lâm Cơ Nghi mà ngay cả vài người khác cũng nghĩ như vậy, trước đây lúc tại thành Liễu Hồ, bọn hắn bị Phương Thốn dùng Sinh Tử Phù thì tính mệnh đã không còn là của mình, bây giờ lại bỗng nhiên lại cho bọn hắn Thần Minh Bảo Thân Pháp, đơn giản là một phen đại tạo hóa.
Nhưng bọn hắn cũng không ngốc, trên giang hồ không có vàng từ trên trời rơi xuống, người ta vì cái gì mà phải cho mình tạo hóa lớn như vậy?
Dựa vào quy củ giang hồ thì người ta cho mình lợi ích càng lớn, đại biểu rằng mình phải chuẩn bị càng tốt để bán mạng cho người ta...
Chỉ là bọn hắn không nghĩ tới, sau khi nghe những lời này, Phương Thốn lại cười nói:
-Ai nói ta gọi các ngươi vì việc này?
Mấy vị tán tu liền giật mình, vẻ mặt hơi kinh ngạc.
Hôm qua ngươi hứa hẹn ở thành Thanh Giang, hôm nay lại gọi chúng ta tới, nếu không phải là vì việc này thì là việc gì...
-Ta rất vừa ý với thành Thanh Giang này.
Phương Thốn nhìn đám người một chút, nhẹ nhàng cười nói:
-Các ngươi có thể giúp ta đánh chiếm không?
Mẹ kiếp?
Mấy vị lão ma nghe xong thì kém chút nữa ngã xuống đất.
Chúng ta vừa mới an tâm một ít, bây giờ nhiệm vụ ngươi giao cho chúng ta lại ác độc hơn trong tưởng tượng nhiều như vậy?
Đây chính là thành Thanh Giang đấy.
Cái thành này lớn hơn rất nhiều so với thành Liễu Hồ, đồng dạng nước sâu hơn không biết bao nhiêu lần, trong đó có bao nhiêu thế lực tựa như cành lá đan xen khó gỡ, mây mù che phủ. Ai cũng có chỗ dựa không đơn giản, ai cũng có thực lực thâm sâu, thậm chí chẳng cần nhắc đến những điều này.
Chỉ cần nhìn mấy vị lão quái Kim Đan cắm rễ ở đây bao lâu nay, cự phách một phương, vậy thì chỉ bằng mình mấy người này thì có thể làm nên chuyện gì...