Chương 359. Ba chuyện
Mà phía sau hai vị trưởng lão là một đám đệ tử Thủ Sơn Tông cũng bị Tiểu Thanh Liễu đuổi đi ra, bộ dáng họ đều hơi chật vật, áo choàng trên người rách tung tóe, có cái giống như là bị xé rách, có cái lại giống như là bị lửa đốt, thậm chí hộp kiếm trên lưng cũng có cái bị hư hại, so với bộ dạng thần thái sáng láng lúc trước khi lên đường thì quả nhiên khác biệt đến long trời lở đất.
Áo choàng cùng phi kiếm này quả thực trông thì ngon mà không dùng được, vừa chạm vào đã hư hại, dù có không hư hại ngay thì sau đấy một lúc cũng sẽ hư hại.
-Chư vị bách tính hữu lễ...
Vẻ mặt hai vị trưởng lão Thủ Sơn Tông nghiêm túc, chậm rãi hành lễ về bách tính phía dưới.
Dân chúng thành Thanh Giang đang reo hò không ngớt thì lập tức yên tĩnh lại, kích động nhìn bọn hắn.
Thanh Tùng trưởng lão nói:
-Ha ha, Thủ Sơn Tông ta vì bảo vệ bách tính mà đã phấn đấu quên mình, huyết chiến 8000 trận, rốt cục đã...
Giọng nói Hàn Thạch trưởng lão chợt vang lên:
-Đã giết Khuyển Ma này.
-Oaaaa...
Nghe bọn hắn nói xong thì đám bách tính đột nhiên hô to, âm thanh ngút trời, xúc động không chịu nổi.
Không cách nào hình dung được hình tượng Luyện Khí Sĩ của Thủ Sơn Tông đã cao đến trình độ nào trong lòng dân chúng, bọn họ nhìn thấy hai vị trưởng lão một thân chính khí này, cùng đệ tử Thủ Sơn Tông phía sau bọn họ từng người mặc áo bào rách rưới, pháp bảo không toàn vẹn thì đã tưởng tượng ra được những vị tiên nhân của Thủ Sơn Tông này vì chém Khuyển Ma mà đã trải qua một cuộc đại chiến thảm liệt.
Một thân quần áo rách rưới, phi kiếm bị tàn phá đều thuyết phục hơn bất cứ điều gì.
Lại nhìn vài tông kìa, trên áo bào không dính một chút bụi nào, vậy chắc họ chẳng xuất lực gì rồi.
-Cái này...
Nhìn thấy hai vị kia trưởng lão Thủ Sơn Tông đắm chìm trong trong tiếng hoan hô của vô số bách tính thì sắc mặt của trưởng lão và các đệ tử ngũ tông đều rất khó coi.
Nói một cách chính xác thì đệ tử Thủ Sơn Tông bọn họ căn bản là đi nhặt chỗ tốt của người khác nha, hơn nữa đường đường là một tông vậy mà gần như trên dưới đều xuất hiện để chém một con Khuyển Ma đã nỏ mạnh hết đà, còn mất không biết bao nhiêu là công phu. Thế nhưng vào lúc này cũng không ai nói ra chuyện này, đều chỉ yên lặng nhìn Thủ Sơn Tông hưởng thụ ánh hào quang.
Ai bảo mình quả thật không dám giết con Khuyển Ma kia.
...
...
Giữa tiếng hoan hô, trên bầu trời ở phía nam, vị lão bộc chạy từ trong biệt viện tới kia cũng không dám tới gần, bất đắc dĩ quay đầu nhìn lại thì thấy lúc này Phạm lão tiên sinh đang cưỡi mây, từ từ chạy tới thành Thanh Giang.
Vị lão tiên sinh này, vốn là muốn để người hầu của mình ngăn cản sáu tông vào thành, hoặc là nói lão muốn ngăn cản bọn hắn công bố tin tức Khuyển Ma bị chém ra ngoài, vậy mà lại không nghĩ rằng Thủ Sơn Tông lại không nghe lệnh, không nói một lời đã đem thủ cấp của Khuyển Ma đính trên tường thành, mà một đám bách tính đã hoan hô rồi, lão cũng không còn cách nào khác chỉ có thể xuất hiện, vẻ mặt âm trầm, chậm rãi bay đến trước thành.
-Phương gia nhị công tử, ngươi làm tốt lắm...
Không ai biết được trong câu nói này có cảm giác phức tạp cỡ nào.
Đám người chỉ biết là, Phạm lão tiên sinh đã nhiều năm rồi không có vận chuyển pháp lực để tăng uy nghiêm cho giọng nói.
Mà lúc thấy Phạm lão tiên sinh xuất hiện thì thanh âm của bách tính phía dưới cũng lập tức thấp xuống, mặt bọn họ đều mang đầy vẻ mong đợi nhìn về phía không trung.
Ngược lại thì trong lòng trưởng lão của ngũ đại tông môn, còn có hai vị trưởng lão Thủ Sơn Tông đều hơi trầm xuống, tự nhiên cảm thấy có chút chột dạ, ai cũng không biết lúc này Phạm lão tiên sinh đang tức giận thế nào, cũng không biết vị lão tiên sinh này sau khi nhìn thấy đầu chó trên cửa thành kia thì tâm trạng đang phức tạp thế nào...
Nghe thì như là khen Phương Thốn một tiếng, thế nhưng lời khen này hình như chứa đầy sự phẫn uất..
-Ha ha, đa tạ lão tiên sinh đã khen.
Nghe thấy lời khen của Phạm lão tiên sinh thì trên phi thuyền, Phương Thốn mặc một thân áo bào trắng cũng đã xuất hiện, hắn vái chào thi lễ với Phạm lão tiên sinh rồi cất cao giọng nói:
-Trảm yêu trừ ma vốn là bổn phận của các tông môn, sao dám nhận công được? Tất cả mọi thứ đều là do nhiệm vụ của Phạm lão tiên sinh, lão tiên sinh mới là công thần lớn nhất trong việc chém Khuyển Ma này, mới là Thánh Nhân sống của quận Thanh Giang ta...
-Oaaaa.
Lúc này bách tính phía dưới Thanh Giang quận bỗng nhiên hoan hộ nhiệt liệt, thậm chí còn kích động hơn so với vừa rồi thấy được đệ tử cùng các trưởng lão Thủ Sơn Tông, không biết có bao nhiêu người hô to mấy từ như “Thánh Nhân” “Chém yêu” “Bảo hộ bách tính”, từng người từng người cúi đầu lạy Phạm lão tiên sinh, lời ca ngợi nhiều đến mức dường như muốn tâng bốc vị lão tiên sinh này lên tận mây xanh.
Trưởng lão ngũ đại tông môn nghe thấy những tiếng reo hò này thì sắc mặt lộ ra vẻ cực kỳ cổ quái.
Mà người khó chịu nhất tất nhiên là Phạm lão tiên sinh, hắn dường như muốn ho ra một ngụm máu.
Cho dù là hắn thì cũng rất ít khi nhận nhiều lời khen ngợi cùng cảm kích phát ra từ đáy lòng như vậy, thế nhưng bây giờ tất cả âm thanh khen ngợi cùng cảm kích này lại chỉ làm cho hắn có cảm giác khó chịu dị thường, dường như đều biến thành tạp âm chói tai vậy.
Nếu Khuyển Ma kia không có bối cảnh lớn thì tốt biết bao...
Thậm chí là nếu mình không có ngăn cản việc chém giết con Khuyển Ma kia, thì cũng tốt biết bao...
Vậy mà hết lần này tới lần khác mọi việc đều đi theo hướng tồi tệ nhất.
Trưởng lão cùng các đệ tử ngũ đại tông môn đều đã nghe lời mình không chém Khuyển Ma nữa, vậy mà Thủ Sơn Tông lại vẫn cứ chém con Khuyển Ma kia. Bây giờ ngay trước mặt ngũ đại tông môn mình làm sao nhận những lời khen ngợi này được, cho dù là muốn đùa giỡn trước mặt dân chúng, nhưng nhìn thấy trưởng lão cùng đệ tử ngũ đại tông môn quăng ánh mắt tới chỗ mình thì hắn lại cảm thấy rất xấu hổ.
-Ha ha, tùy các ngươi vậy.
Cuối cùng, trong tiếng hoan hô vô tận, Phạm lão tiên sinh cũng chỉ nhìn Phương Thốn một chút.
Sau đó lão nhẹ nhàng lắc đầu, chuẩn bị cưỡi mây mà đi.