Chương 360. Ba chuyện (2)
Lúc này dù trong lòng tràn đầy tức giận hay là phẫn uất thì cũng không phát tác ra được.
-Phạm lão tiên sinh dường như không hăng hái lắm?
Trong số các bách tính, cũng có người nhìn ra vẻ mặt không thoải mái của Phạm lão tiên sinh, trong lòng hơi không hiểu.
-Lão tiên sinh xin dừng bước.
Lúc này, Phương Thốn bỗng nhiên mở miệng cười gọi Phạm lão tiên sinh.
Phạm lão tiên sinh cưỡng ép bản thân dừng lại, quay đầu nhìn về phía Phương Thốn, trong ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lùng:
-Còn có chuyện gì?
-Ba chuyện.
Lúc Phương Thốn nói lời này thì cũng có vận chuyển chút pháp lực, bách tính phía dưới đều có thể nghe rõ ràng giọng nói của hắn, hắn quay sang Phạm lão tiên sinh cười, nói:
-Chuyện thứ nhất, tất nhiên là hứa hẹn khen thưởng ba mươi vạn điểm công đức lúc lão tiên sinh giao nhiệm vụ cho các tông môn chúng ta, tuy chém yêu là việc chính, thế nhưng yêu ma đã chết, vậy phần thưởng cũng phải trao thì mới đúng chứ...
Sắc mặt Phạm lão tiên sinh lập tức trở nên tái nhợt.
Ngược lại bách tính phía dưới nghe được những lời này thì tự nhiên cũng nhớ tới lời hứa trước đó của Phạm lão tiên sinh, bọn họ nhao nhao ồn ào thảo luận.
Sau đó Phương Thốn cười nói:
-Chuyện thứ hai, chính trận chiến này Thủ Sơn Tông ta không những chém giết Khuyển Ma ở núi Ô Nha mà còn cứu ra được rất nhiều bách tính bị yêu ma bắt giữ, bây giờ họ đều đi cùng chúng ta tới đây, vậy nên việc thu xếp cho họ như thế nào còn muốn xin chỉ thị của lão tiên sinh...
-Bách tính ở núi Ô Nha?
Sắc mặt Phạm lão tiên sinh lập tức biến đổi, sau đó liền thấy trên phi thuyền có mấy đạo thân ảnh chất phác xuất hiện.
Trong lúc nhất thời, Phạm lão tiên sinh cảm giác đầu óc mình hơi choáng váng.
Thủ Sơn Tông các ngươi làm ra đại họa bực này, thế mà còn muốn lĩnh thưởng ba mươi vạn điểm công đức?
Nhất là, những bách tính được cứu ra này thì trực tiếp thả bọn họ trở về không phải tốt hơn sao, lúc trước bọn hắn đều chính mắt nhìn thấy việc lão phu ngăn cản lục tông chém giết con Khuyển Ma kia, ai biết bọn hắn sẽ lan truyền lung tung gì đây, vốn nên để bọn hắn cách càng xa thành Thanh Giang càng tốt, vậy mà các ngươi lại đưa bọn họ đến thành Thanh Giang là có ý gì?
Trong lòng Phạm lão tiên sinh lúc này đang cực kỳ tức giận, nhưng lão nhìn khuôn mặt mỉm cười của Phương Thốn trên thuyền, lại nhìn một đám bách tính đang kích động cùng ngạc nhiên phía dưới thì cuối cùng vẫn phải cưỡng ép đè xuống tức giận trong lòng, giọng nói lạnh lùng nói:
-Thủ Sơn Tông đã chém Khuyển Ma, vậy thì ba mươi vạn điểm công đức cũng nên ban thưởng, còn những bách tính này cũng tự có quận phủ thu xếp...
Nói xong thì lão hơi dừng lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn Phương Thốn:
-Chuyện thứ ba là gì?
Phương Thốn nhìn Phạm lão tiên sinh, cười nói:
-Chuyện thứ ba là... Lão tiên sinh đã từng nói, nếu ta và ngũ tông chém giết con Khuyển Ma xong thì sẽ tổ chức tiệc rượu chúc mừng bọn ta trở về, vậy hiện tại vãn bối muốn hỏi một chút rằng tiệc rượu này sẽ tổ chức ở đâu vậy?
-...
-...
-Oaaa...
Vô tận bách tính phía dưới nghe được lời này thì đều cao giọng hoan hô đứng lên, âm thanh dường như muốn lật trời.
Mà Phạm lão tiên sinh thì suýt chút nữa hôn mê bất tỉnh.
Mặc dù trong lòng tức giận, nhưng Phạm lão tiên sinh vẫn cho người chuẩn bị một bữa tiệc.
Tiệc rượu được bố trí ở bên trong quận phủ, nhưng lão tiên sinh cũng chỉ uống một ly qua loa rồi rời đi.
Trưởng lão và các đệ tử của ngũ đại tông môn cũng rời đi rất sớm, nhìn qua thì họ có vẻ hưng phấn, nhưng nhìn thấy dân chúng vừa mời rượu vừa nói rằng rất ngưỡng mộ danh tiếng của các đệ tử Thủ Sơn Tông thì khiến cho bọn họ cảm thấy rượu này thực sự quá đắng chát, do cũng tham gia vào việc chém Khuyển Ma ở núi Ô Nha nên lúc này trong lòng của bọn họ cực kỳ bất an, toàn bộ tông môn đều đang đợi bọn họ trở về để thương lượng đối sách tiếp theo.
-Các trưởng lão xin cứ tự nhiên, chỉ là...
Phương Thốn cũng không níu kéo bọn họ, cười vái chào, nói:
-Ván cược kia của chúng ta, ngũ tông môn hẳn sẽ không quên chứ?
-Ván cược kia?
Trưởng lão ngũ tông nghe vậy thì nở nụ cười tuy tươi nhưng có chút đắng chát.
Đến lúc này, ai còn quan tâm trận đánh cược như vậy?
Nội dung chủ yếu của trận đánh cược kia chính là nếu Thủ Sơn Tông thắng thì ngũ tông sẽ toàn lực ủng hộ Thủ Sơn Tông trở thành một trong lục đại tông môn.
Nhưng giờ đây các ngươi còn cần ngũ tông ủng hộ sao?
Chỉ cần nhìn tiếng hoan hô của dân chúng là biết giờ đây việc Thủ Sơn Tông chém Khuyển Ma, lập công lớn đã lưu lại ấn tượng vô cùng sâu sắc trong lòng dân chúng, danh vọng như vậy thì sợ là còn cao hơn so với Cửu Tiên Tông, hơn nữa Thủ Sơn Tông cũng đã được Phạm lão tiên sinh giữ lời hứa ban thưởng cho ba trăm ngàn điểm công đức. Cho dù không có ý kiến của ngũ tông thì việc các ngươi tiến vào hàng ngũ lục đại tông môn cũng là kết quả đã được định sẵn.
-Phương nhị công tử không cần lo lắng...
Trong bầu không khí yên ắng đến lúng túng này, Cát trưởng lão của Cửu Tiên tông hít một tiếng, nói:
-Ngũ tông chúng ta dù sao cũng cần thể diện, ván cược này, chúng ta thua tâm phục khẩu phục, muốn không phục cũng khó khăn, việc Thủ Sơn Tông quay về hàng ngũ lục tông thì chúng ta cũng không thể gây khó dễ. Mấy tháng sau, tại lục tông đại tiên hội, Thủ Sơn Tông nhất định có được một chỗ cắm dùi... Hừm, chỉ hi vọng trận đại tiên hội này có thể diễn ra bình thường như các lần trước.
-Đa tạ các vị trưởng lão.
Phương Thốn giả bộ như không nghe thấy câu nói sau của hắn, cười vái chào lễ phép, xong lại nói:
-Nhưng mà điều mà Phương nhị quan tâm cũng không phải là việc này, mà là lúc ấy còn có một phần thưởng khác, chúng ta từng nói rằng nếu như Thủ Sơn Tông thắng thì ngũ tông sẽ cho chúng ta một cơ hội cử người vào Tàng Kinh Điện của các tông môn để lĩnh hội thuật pháp thần thông, hoàn thiện điểm khuyết thiếu của bản thân, chuyện này các vị trưởng lão đây hẳn là còn chưa quên chứ?
-Vào Tàng Kinh Điện?
Ngũ tông trưởng lão nghe vậy thì không khỏi nhìn nhau, sau đó đều gật đầu, việc này cũng không có lý do để từ chối.