Chương 384: Bút nhanh hơn đao
Việc trở nên nổi tiếng trong giới tu hành, thậm chí là đạt đến tầm cao thần tượng là điều vô cùng khó khăn.
Chỉ một quận Thanh Giang đã có đến lục đại tông môn, có quận phủ nhất mạch, có các gia tộc lớn, có đan, phù, thảo, võ, linh, vân vân... Mỗi nơi đều có quy tắc riêng, mỗi nơi đều có thái độ của của riêng mình, có người giỏi mặt này, có thể không được công nhận ở mặt khác, người gây kinh ngạc ở mặt này có thể bị chê cười ở mặt khác, kỳ tài ở khắp nơi, mỗi người đều có nhu cầu riêng, ai rảnh rỗi để ý đến người khác?
Nhưng Phương Thốn không hề sốt ruột, hắn chỉ lang thang một mình vào sáng sớm, bước đến trước một bức tường đá vuông.
…
“Chào buổi sáng Phương nhị công tử...”
Dù là sáng sớm nhưng đã có rất nhiều đệ tử của Lạc Thủy Tông tập trung trước bức tường đá này.
Có người ngồi yên lặng, có người ôm một đống điển tịch, có người chỉ ngây người nhìn chằm chằm vào chữ trên bức tường đá, không biết đã ngồi mấy ngày rồi.
Phía trước bức tường đá vuông này vốn dĩ là nơi yên tĩnh nhất của Lạc Thủy Tông.
Bất cứ ai đặt chân đến trước bức tường đá này đều sẽ tự giác bước chậm lại chứ đừng nói đến lớn tiếng ồn ào.
Chỉ là khi Phương Thốn đến thì lập tức trở nên sôi nổi, rất nhiều đệ tử của Lạc Thủy Tông ngẩng đầu lên, nhìn thấy Phương Thốn thì mỉm cười chào hỏi, hiện tại cũng có rất nhiều đệ tử của Lạc Thủy Tông đã coi Phương Thốn là người một nhà, cảm thấy danh xưng “Phương trưởng lão” có vẻ xa lạ, vì vậy không hẹn mà cùng gọi Phương Thốn là “Nhị công tử”.
“Các sư đệ sư muội hữu lễ...”
Phương Thốn cũng cười đáp lễ các đệ tử kia, không hề ra vẻ bề trên.
Trên thực tế, chiếu theo thân phận hiện giờ của hắn là trưởng lão Thủ Sơn Tông, những đệ tử của Lạc Thủy Tông này có thể được coi là sư điệt, nhưng khi đã quen thuộc, bọn họ đều đã quên mất quy tắc này, ở một khía cạnh nào đó, đây có thể coi là “khác biệt” trong giới tu hành.
“Phương nhị công tử, không biết đêm nay ngài có thời gian không, ta có một vò rượu ngon muốn mời ngài!”
“Phương nhị công tử, hôm qua muốn đến thỉnh giáo ngài, kết quả bị vị Vũ sư huynh kia cản lại, hôm nay ngài có rảnh không?”
“Phương nhị công tử, sau núi không có ai, tối hôm nay ta muốn mời ngài thưởng trăng...”
“...”
Vừa thấy Phương Thốn xuất hiện, những đệ tử kia của Lạc Thủy Tông lập tức nhiệt tình chào đón, có người mời hắn uống rượu, có người có vấn đề muốn thảo luận, cũng có một số nữ đệ tử e thẹn, ngại ngùng chớp mắt ám chỉ cái gì đó với Phương Thốn...
“Cơ hội sau này hãy còn nhiều, sợ là hôm nay ta không có thời gian.”
Phương Thốn vẫn cười đáp lễ, nói với bọn họ: “Hôm nay ta phải rời khỏi Lạc Thủy Tông rồi.”
“Hả?”
“Rời khỏi?”
Một đám đệ tử của Lạc Thủy Tông lắp bắp kinh hãi nói: “Mới có mấy ngày, sao đã đi rồi?”
Hiện giờ đã có rất nhiều đệ tử của Lạc Thủy Tông biết Phương Thốn đến Lạc Thủy Tông là để tìm hiểu về điển tịch pháp thuật, bù đắp cho sự thiếu sót của Thủ Sơn Tông, bọn họ đều là đệ tử, tất nhiên sẽ không thấy đau lòng, huống hồ các vị trưởng lão và tông chủ đều đã đồng ý rồi, tất nhiên cũng hy vọng Phương Thốn ở lại càng lâu càng tốt, hiện giờ chợt nghe tin hắn phải đi, không khỏi có chút kinh ngạc, Lạc Thủy Tông có vô số điển tịch, sao mới một tháng đã đi rồi?
Chỉ trong thời gian một tháng, ngươi có thể học được bao nhiêu?
“Được các vị sư đệ sư muội ưu ái, Phương nhị đến Lạc Thủy Tông một tháng đã học hỏi được rất nhiều.”
Phương Thốn cười trả lời, sau đó lại nhìn về phía bức tường đá kia.
Chúng đệ tử thấy Phương Thốn thật sự phải đi, đều cảm thấy có chút không nỡ, cả đám vây quanh vội vàng hỏi.
Nhưng cũng có mấy người say mê học tập không chịu được ồn ào, không vui quát: “Muốn nói chuyện thì đi chỗ khác mà nói, nơi này là tường đá để học pháp thuật, không phải là nơi để mấy người nói chuyện, ồn ào như vậy, còn ra thể thống gì?”
Một đám đệ tử của Lạc Thủy Tông nghe vậy, nhất thời không vui, đều trợn mắt nhìn bọn họ.
“Đừng ồn đừng ồn, là Phương nhị vô lễ, làm phiền mọi người học tập.”
Phương Thốn vội ngăn cản trận cãi vã, cười hành lễ với những người say mê học tập.
Mấy người say mê học tập đứng trước bức tường đá này cả ngày vốn không giỏi nói chuyện, thấy Phương Thốn xin lỗi thì không nói gì nữa.
Ngược lại mấy đệ tử của Lạc Thủy Tông quen biết với Phương Thốn, trong lòng cũng có chút nghi ngờ, lần lượt hỏi thăm, vì Phương Thốn sắp phải đi, lúc này mà lại đến bức tường đá của Lạc Thủy Tông, không phải chỉ là tới để chào hỏi thôi chứ?
Phương Thốn cười với mọi người, khoát tay áo, đi đến phía trước bức tường đá kia.
Ngẩng đầu nhìn một lúc lâu, hắn đột nhiên bay lên, vọt tới trước bức tường đá, giơ tay lên viết.
“Đây là...”
Đệ tử của Lạc Thủy Tông thấy vậy, nhất thời đều kinh hãi.
Ngay cả những người say mê học tập ngồi trước bức tường đá này cả ngày cũng đều kinh ngạc mà đứng lên.
...
Bức tường đá vuông này chính là truyền thống của Lạc Thủy Tông.
Trên thực tế, bất kể là tông môn nào cũng đều có thứ tương tự.
Là một tông môn, ngoài việc dạy dỗ đệ tử và bảo vệ sự yên bình ra thì còn có một trách nhiệm khác, đó là thi triển pháp thuật.
Mà bức tường đá vuông này là một đặc thù của Lạc Thủy Tông, dù là trưởng lão hay đệ tử của tông môn này cũng xuất hiện một vài vấn đề khi thi triển pháp thuật, nếu trao đổi, thảo luận mà vẫn không giải quyết được thì sẽ được viết lên bức tường đá này, để các trưởng lão và cả các đệ tử cân nhắc tìm hiểu, mỗi một vẫn đề được giải quyết thì sẽ có được số phần thưởng và công đức rất lớn của tông môn ban cho.
Mà hiện giờ, phía trên cùng của bức tường đá này còn lại là ba vấn đề rất khó đã lâu không ai giải được.
Mấy người say mê học tập của tông môn suốt ngày ngồi trước bức tường đá cũng muốn giải được ba vấn đề này, để trở nên nổi tiếng.
Đương nhiên, nếu bọn họ thật có thể giải được, sẽ không được xưng là “người say mê học tập”.
Nhưng hiện giờ, sáng sớm Phương Thốn đã tới trước bức tường đá, đột nhiên bay lên, viết lên bức tường.
Hành động kinh người này nhất thời dọa sợ một đám đệ tử của Lạc Thủy Tông.