Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 402: Quỷ Quan hiện thân

Chương 402: Quỷ Quan hiện thân


Một tiếng nói trầm trầm vang lên truyền tới từ phía xa. Nhìn xuyên qua cửa sổ có thể thấy, bỗng nhiên có đằng vân bay lên ở bên trong Linh Vụ Tông. Chúng vẫy vùng đan vào nhau, trong mây có một bóng dáng tức giận gấp rút đạp mây đi tới khách điện. Khi đi tới trước cửa điện, thân hình người đó được thấy rõ ràng, đó là nhị gia nhà họ Hồ, công tử nhà họ Bạch cùng đám người tông chủ Linh Vụ Tông.
Xôn xao…
Thấy chiến trận của bọn họ, đám người Hạc Chân Chương đều lấy làm kinh hãi, lập tức lui ra sau với vẻ mặt cảnh giác.
“Giải thích?”
Nhưng vẻ mặt Phương Thốn lại bình thản, hắn cười nói: “Mấy người tới là muốn giải thích cái gì?”
Chuyện đã tới nước này lại còn dám giả bộ hồ đồ.
Luyện khí sĩ thất tộc cùng với tông chủ và trưởng lão của Linh Vụ Tông đều cực kỳ tức giận.
Trước đây đã nói rất rõ ràng, thất tộc bọn họ cũng đã thể hiện thành ý của mình, thậm chí hắn còn nhận lấy. Mà hiện tại trên án thư thì bày thuật pháp kinh nghĩa họ đưa tới, còn hắn thì làm ngược lại, khiến mọi chuyện nghiêm trọng hơn.
Trước đây chỉ có Thủ Sơn Tông gây áp lực cho thất tộc, hai bên không rõ ràng, nhưng bây giờ lại trực tiếp bắt cả nhân chứng. Bọn họ đã sớm được gia tộc truyền tin, biết bây giờ mọi chuyện đã nghiêm trọng đến mức nào. Bắt những chưởng quỹ kia chưa đủ, thậm chí còn có khả năng điều tra sâu làm vấn đề nghiêm trọng thêm. Vậy bọn họ nên xả sự bực bội tức giận này như thế nào.
Dù tức giận như thế, nhưng khi lời đến bên mép, trong lúc nhất thời, họ lại không biết nên chất vấn thế nào, chỉ có thể nhẫn nhịn sự tức giận xuống mà thấp giọng nói: “Không phải trước đây Phương nhị công tử đã đồng ý với chúng ta sẽ không để cho vị tiểu tông chủ Thủ Sơn Tông kia không bỏ qua, gây phiền toái cho mối làm ăn của chư tộc chúng ta sao? Nhưng bây giờ, chúng ta vừa nhận được tin tức...”
“Ta đồng ý rồi...”
Phương Thốn có hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ: “Hơn nữa, ta đã tìm người mắng hắn rồi, chẳng lẽ mấy người không biết?”
Chúng tu nhất thời im lặng, mắng thì có ích lợi gì.
Phương Thốn không chờ bọn họ trả lời, hắn đã cười tủm tỉm ngồi dậy, đặt kinh quyển ở trước mặt, bỏ hai tay vào trong tay áo, chậm rãi đứng lên và nói: “Bên ta nói lời giữ lời, đã lấy tiền làm việc và đồng ý với mấy người rồi thì cứ làm theo. Ta đã lấy đồ của mấy người, cũng mắng người, nhưng dù sao hắn cũng là tông chủ nên đâu chịu nghe ta, dù ta cũng rất tức giận nhưng làm gì được đâu?”
Những người nổi giận đùng đùng đi tới điện nghe vậy thì đều tức điên máu...
Mắng chửi người là được rồi?
Còn nói mình cũng rất tức giận, nhưng sao chúng ta không thấy người giống vậy hả?
“Phương nhị công tử thật sự cảm thấy như vậy là xua đuổi thất tộc ta xong rồi sao?”
Trong lòng công tử nhà họ Bạch bực mình. Hắn bỗng nhiên tiến lên một bước, lạnh lùng nói: “Ngươi đã đồng ý rồi, thất tộc ta cũng đã bày tỏ thành ý, nhưng cuối cùng lại thành ra kết quả ngu xuẩn như vậy. Ta chỉ muốn hỏi Phương nhị công tử… ngươi thật sự tận lực sao?”
“Còn có thể thế nào?”
Phương Thốn cười nói: “Chẳng lẽ mấy người muốn ta phản tông chủ nhà mình?”
Hắn cảm thán một tiếng: “Đây chính là môn phái Thủ Sơn Tông đứng đầu trong số môn phái chúng ta, mấy người trả giá còn chưa đủ đâu...”
“Chẳng lẽ là Phương nhị công tử đang trêu đùa ta?”
Nghe thấy lời của Phương Thốn, luyện khí sĩ của thất tộc, thậm chí cả tông chủ và đám trưởng lão của Linh Vụ Tông cũng vô cùng tức giận.
Mặc dù nhìn qua thì lúc này vẻ mặt Phương Thốn cực kỳ nghiêm túc, nhưng vẫn làm cho họ cảm thấy tức giận đang bị trêu đùa, rõ ràng đã lấy được đồ rồi, cũng nói xong hết rồi, kết quả ngươi lại dùng một câu là tông chủ không nghe mà muốn đánh bọn ta sao? Ai mà không biết nội bộ Thủ Sơn Tông như thế nào cơ chứ, nếu như ngươi thực sự có ý giúp đỡ thì chẳng lẽ vị tiểu tông chủ kia không dám nghe lời ngươi sao?
Nhất là vị công tử nhà họ Bạch kia, hắn ta gấp chiếc quạt giấy trong tay “bộp” một tiếng, nhíu mày nói: “Phương Thốn công tử làm việc quá đáng rồi đấy, mặc dù thất tộc ta chưa khai tông lập đạo, nhưng mà cũng được truyền thừa rất nhiều năm rồi chứ không phải là thứ mà ai cũng có thể trêu chọc vào, cho dù lệnh huynh là tiên sư nổi tiếng thì lúc ngươi hợp tác với thất tộc ta ít nhất cũng phải nói cho đúng quy tắc mới phải, nếu không thì…”
Đột nhiên Phương Thốn quay đầu, ánh mắt dời lên khuôn mặt hắn ta, nói: “Nếu không thì sao?”
Vị công tử nhà họ Bạch này nhận lấy ánh mắt của Phương Thốn, thầm cảm thấy hết hồn, có chút không nói tiếp được.
Mà Phương Thốn cũng quay đầu nhìn về mọi người ở trong điện, đột nhiên nói: “Các vị quay về đây tìm ta, chỉ nói tông chủ Thủ Sơn Tông của ta cố ý gây rối các ngươi, làm các ngươi bị oan uổng, dâng lên mấy món kỳ trân dị bảo lên cho ta rồi muốn ta cầu xin thay các ngươi thì Phương nhị đây có thể làm được, nhưng mà không ngờ tông chủ nhà ta điều tra ra thấy các ngươi không oan uổng, hắn đã cho người điều tra ra được cả nhân chứng lẫn vật chứng, giờ ta muốn hỏi các ngươi thì các ngươi lại giấu đầu hở đuôi, qua đây để lừa gạt ta, các ngươi là muốn như thế nào hả?”
“Ngươi…”
Luyện khí sĩ của thất tộc đều vô cùng kinh sợ.
Rõ ràng là trong lòng đã hiểu rõ hết rồi, cũng biết vị Phương nhị công tử này cũng hiểu, nhưng mình hiểu mà lại không tiện nói ra khỏi miệng, còn bị hắn phản công, mùi vị này thực sự là làm cho người ta vô cùng khó chịu, chỉ ước gì có thể ra tay để xả cơn giận này ngay lập tức.
Nhưng mà hình như Phương Thốn hiểu được sự tức giận của bọn họ, lại chỉ cười ha ha mà nhìn bọn họ.
Giống như là chắc chắn bọn họ không dám ra tay.
Nhưng mà bọn họ… thực sự là không dám ra tay!
Mình còn có thể làm gì nữa?
Vị trưởng lão của Thủ Sơn Tông này là em trai của Phương Xích tiên sư, ngay cả con Khuyển Ma ở núi Ô Nha mà cũng dám giết.
Cho dù là biết rõ bị hắn đùa giỡn, chẳng lẽ thực sự phải không nể mặt mũi gì nhau nữa sao?
“Cách này của Phương nhị công tử, chà chà…”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất