Chương 439: Một trò đùa
"Mà một đạo khác..."
Hắn ta dừng lại một chút, quay đầu nhìn về phía Phương Thốn, nhẹ giọng nói: "Lại đến từ Thủ Sơn Tông!"
Ở trong điện không biết có bao nhiêu người nghe vậy đều há miệng trợn to hai mắt, đồng thời nhìn lên mặt của Phương Thốn.
Lục Tiêu trực tiếp đón nhận ánh mắt của Phương Thốn, nhẹ nhàng bổ sung: "m Diễm Chi Lộ vốn có rất ít tông môn tu luyện, mà ta cũng hiểu rõ bí điển Hữu Thần Minh của Thủ Sơn Tông, hai loại bùa chú có thể đốt cháy tạo ra vết lửa như vậy, phải là một trong hai loại..."
"Luyện Hồn Liên Hỏa..."
"Cùng với Cửu Địa Phần Tâm Ấn!"
"..."
"..."
Lúc nói đến cuối cùng, hắn ta đã hơi nâng cằm lên, nhìn Phương Thốn, nói: "Phương trưởng lão, không biết ta nói có đúng không?"
"Nếu có nghi ngờ thì ngươi có thể thi triển một cái, hai bên cùng nhau chứng thực, nhìn một chút là biết ngay!"
Cả điện lập tức trở nên vô cùng yên tĩnh.
Không biết là có bao nhiêu ánh mắt đều ngây ra nhìn Phương Thốn và vị Thần Mục công tử kia.
Ai có thể nghĩ tới vị Thần Mục công tử này nói lời êm tai, nghe thì rất có lý, nhưng mà cuối cùng lại có thể chỉ hướng về phía Thủ Sơn Tông được như vậy?
Nhưng mà nếu hắn ta vừa mở miệng đã lập tức nói ra kết luận này, vậy chắc hẳn là sẽ không có người nào tin hắn ta, nhưng mà sau khi hắn ta tách bóc từng lớp, nói ra từng điểm từng điểm sau quá trình cân nhắc đắn đo, lại một lần nữa khiến cho người ta có một cảm giác không dám phản bác, chính là có muốn cũng khó mà phản bác được.
Dù sao thì người ta ngay cả tên cụ thể của thuật pháp thần thông nào đó cũng nói hết ra rồi...
Cho dù ngươi không thừa nhận, vậy thì thi triển hai loại thuật pháp này ra, rồi so sánh với vết cháy một chút, vậy không phải là rõ ràng rồi sao?
Mấy người công tử Bạch gia của thất tộc, Tiết Ngũ tiên sinh, Bách Lý tiên sinh đều liếc mắt nhìn nhau, trên mặt lộ ra nụ cười, thoạt nhìn qua giống như là thở phào nhẹ nhõm, rất rõ ràng là bọn họ đã sớm đoán được Quỷ Quan ra tay lần thứ hai vốn chính là do Phương Thốn sắp xếp, cho dù không có chứng cứ thì vẫn là như vậy, bây giờ thấy được Thần Mục công tử thật sự có thể tìm ra được manh mối từ chuyện này, đương nhiên là thấy mừng như điên ở trong lòng!
Đặc biệt là những lời này được Thần Mục công tử nói ra thì hoàn toàn không giống như do bọn họ nói.
Cho dù có bàn về tu vi và bối phận, có lẽ vị Thần Mục công tử này còn thấp hơn so với bọn họ, nhưng mà lời được hắn ta nói ra lại chính là chứng cứ!
Lời buộc tội của hắn ta là không thể nghi ngờ!
...
"Hỏng rồi..."
Mà mấy người Hồng Đào nương tử đứng xen lẫn trong đám người ở ngoài điện đang âm thầm quan sát, lúc nhìn thấy ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Phương Thốn thì lấy làm kinh hãi, kể từ lúc truyền ra là Thần Mục công tử muốn cẩn thận điều tra những chuyện này, bọn họ đã có dự cảm không tốt, chỉ có thể gửi gắm hy vọng những người ra tay trước đó làm việc đủ sạch sẽ, sẽ không để lại sơ hở gì.
Theo lý mà nói, cho dù Thần Mục công tử có muốn tra ra được là Thủ Sơn Tông, muốn điều tra đến trên người Phương nhị công tử thì cũng phải làm theo thứ tự, trước tiên bọn họ sẽ điều tra từ những người ra tay, hơn nữa từ những người đó tra được tới trên những người đã biết này, rồi sau đó sẽ theo bản thân sờ tới trên người Phương nhị công tử, nếu làm như thế thì bọn họ sẽ có đủ thời gian để chặt đứt tất cả đầu mối, thậm chí là giết người diệt khẩu...
Dù sao thì khi ra tay đều sẽ dùng Sinh Tử Phù để khống chế bọn họ, giết chết cũng không đau lòng!
Nhưng cẩn thận đến mấy thì cũng có sai sót, vậy mà ngay cả bọn họ cũng quên mất một chuyện...
Trước đó vì khống chế những người này, không những đã đút Sinh Tử Phù cho bọn họ, mà còn truyền thụ cho bọn họ một chút thuật pháp của Thủ Sơn Tông, lại có thể bởi vì những thuật pháp này mà lập tức bị lộ, vậy mà khiến cho ánh mắt của Thần Mục công tử lập tức nhìn được về phía Thủ Sơn Tông...
Đối với bọn hắn mà nói, đây cũng là một sai lầm lớn!
...
"Đặc sắc, thật là đặc sắc!"
Mà ở dưới vô số ánh mắt nhìn sang, Phương Thốn khẽ cười vỗ tay.
Ở bên trong đại điện đang vô cùng yên lặng này lại có vẻ trở nên càng rõ ràng hơn.
Hai vị trưởng lão Thanh Tùng và Hàn Thạch ngồi bên cạnh hắn, cùng với Tiểu Từ tông chủ, Hạc Chân Chương và Mộng Tình Nhi đang chờ đều nhìn về phía hắn với vẻ mặt kinh ngạc. Ngay cả Thần Mục công tử ở bên cạnh Mạnh Tri Tuyết lúc này cũng lộ vẻ mặt hơi kinh ngạc, nhìn lại với ánh mắt phức tạp.
"Phương nhị công tử cảm thấy ta nên cân nhắc như thế nào?"
Thần Mục công tử Lục Tiêu dùng ánh mắt nhẹ nhàng từ từ lẳng lặng nhìn Phương Thốn.
Hình như là hắn ta đã chuẩn bị xong để đối mặt với bất kỳ lời nghi ngờ nào của Phương Thốn.
"Rất tốt!"
Phương Thốn khẽ gật đầu một cái, ánh mắt lướt nhìn qua mọi người ở trong điện, cười nói: "Nếu vị Lục tiểu hữu đã nói được đến mức này, như vậy thì làm trưởng bối của hắn, đồng thời là trưởng lão của Thủ Sơn Tông, có phải là ta nên phối hợp một chút bày ra mấy phần hay không?"
Mọi người nghe được đều có chút kinh ngạc.
Tiết Ngũ tiên sinh thất tộc bên cạnh đã cười lạnh nói: "Đây là đương nhiên, chính lão phu cũng không nghĩ tới Lục hiền chất điều tra một phen lại tra ra chân tướng là Thủ Sơn Tông... Ha ha, Thủ Sơn Tông chính là một trong các tông ở Thanh Giang, từ trước đến nay đều làm việc quang minh chính đại, nói là bọn hắn làm thì ta cũng không tin, nhưng nếu đã nói đến mức như này, vậy sao không biểu diễn thuật pháp một chút để so sánh với vết cháy này chứ?"
Vừa nói vừa cười ha ha một tiếng, nói: "Nếu như mà Thủ Sơn Tông bị oan, cũng có thể trả lại sự trong sạch cho tông môn của ngươi!"
Ánh mắt của không ít người ở trong điện cũng trở nên kinh ngạc nghi ngờ.
Đã nói đến mức này thì ngươi không thể không làm được.
Nếu Thủ Sơn Tông không biểu diễn hai loại thuật pháp kia một chút, thì chính là trong lòng có quỷ.
Còn nếu so sánh vết cháy mà giống nhau, thì đó chính là trăm miệng cũng không thể chối cãi.